logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Ghế dài dưới tàng cây.

Vẫn là chỗ cũ.

Ike Hioso trên đường quay lại, tiện tay cầm theo ít báo, ngồi xuống lật xem.

Nếu đã xác định đây là thế giới Thám tử lừng danh Conan, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, không bằng xem xem dòng thời gian ở đây như thế nào.

Cái này có lẽ từ tin tức có thể biết được vài thứ.

Trên tin tức báo chí gần đây, không thấy đưa tin về Kudo Shinichi.

Như vậy xác suất cao là đã bị uống thuốc thu nhỏ.

Tin tức liên quan tới Mori Kogoro thì hai ngày trước vừa có.

"Tác giả trinh thám đấu trinh thám thực sự: Shinmei Nintaro - tác giả hệ liệt Thám tử Samonji qua đời, thám tử lừng danh Mori Kogoro dựa theo tác phẩm phá giải ám hiệu!"

Chính là đoạn thời gian trước đó sao?

Loading...

Cũng không biết thế giới này tính theo anime hay là manga......

Nếu tính theo manga, lúc này Haibara Ai đã lên sân khấu. Còn nếu theo anime, thì chắc phải một thời gian nữa.

Hắn có chút tò mò với tiểu loli này.....

Ike Hioso suy nghĩ một chút.

Dựa theo tác phong của tổ chức thần bí kia, có lẽ cũng không để lộ nhiều tin tức ra bên ngoài. Nói các khác, thành viên của tổ chức kia khó có mặt trên bảng treo tiền thưởng, ít nhất là bảng công khai.

Mà Sherry = nhân viên nghiên cứu = trạch nữ vô danh..... = không đáng tiền!

Ân…… Đây chính là tư duy phu quét đường của kiếp trước.

Phu quét đường chính là thợ săn tiền thưởng, công việc chủ yếu là bắt giữ một vài tội phạm vô cùng độc ác, giao cho cảnh sát hoặc chính phủ.

Trong thời gian hành động, cần phải được cục điều tra quốc tế cấp giấy phép.

Theo lý mà nói, cố thổ ở kiếp trước vô cùng an toàn, hầu như không có chức nghiệp này hoạt động.

Nhưng mà hắn vẫn làm.....

Một năm đó, có bảy hài từ ở cùng nhau, lớn nhất 10 tuổi, nhỏ nhất chỉ có 6 tuổi.

Bọn họ là võ giáo sinh.

Vào võ giáo đường, hoặc là do gia đình cảm giấy không thể dạy dỗ, hoặc là trong nhà có biến cố nào đó.

Tình hình trong nước như thế, hiếm người cố ý đưa hài tử đi võ giáo.

Muốn học võ thì thiếu gì chỗ đăng ký học chứ?

Bảy hài tử năm đó đều là do cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong nhà không ai quản giáo, thân thích liền đem bọn nó đưa vào võ giáo đường, nên cả đám đều thân thiết nhau.

Một ngày nào đó, không biết tên trung nhị nào nghe tin về "phu quét đường", vừa nhắc tới, khiến đám tiểu quỷ trung nhị như phát sáng.

Không ai chịu làm kẻ bình thường. Đương nhiên, có thể chỉ là muốn tìm một mục tiêu để tiếp tục sống....... Mặc dù không hiểu gì, cũng muốn dùng nhiệt huyết cố gắng đạt tới mục tiêu.

Mười năm sau, bảy người mang theo mười năm mồ hôi và máu, mang theo thân thủ ưu tú vượt qua các học sinh, tiêu sái rời quê hương.

Lúc đó, bọn họ thực sự rất tiêu sai, nhưng hiện thực thường là vô cùng tàn khốc.

Cho dù tìm được con đường rồi, nhưng vẫn chưa đủ. Cũng không phải ai cũng có thể dựa vào thiên phú, mà bù đắp cho phương diện súng ống còn thiếu sót.

Bảy người, chỉ thông qua được ba người.

Về sau không tới một năm, hai người khác đều dần từ bỏ, chỉ còn mình hắn vẫn kiên trì.

Vì cái gì mà kiên trì?

Hắn cũng không rõ lắm.

Có lẽ là bởi từ nhỏ đã đem mục tiêu này trở thành ý nghĩa sinh tồn, cũng có thể do ánh mắt mờ mịt uể oải của đồng bạn rời đi năm đó, hoặc có lẽ....... là do các cảm giác được tự do tùy ý khiến người ta say mê quên cả lối về......

Nhưng đây đúng thật không phải công việc tốt.

Các tiểu đồng bọn trở về, có người làm bảo tiêu cho kẻ có tiền, có người làm huyến luyện viên, có thể không có được lợi nhuận kếch xù như phu quét được, nhưng được cái ổn định, an toàn.

Làm thẳng cho tới ba năm, hắn kiếm được không ít tiền, coi như là đánh đổi tính mệnh, cũng chưa từng hối hận.

Những cái tự do, tùy ý, điên cuồng, đặc biệt mà lại mới lạ đó, mang theo vẻ đẹp trí mạng.

Ike Hioso tầm mắt không còn đặt trên báo chí, dời đi nhìn về tường vây đối diện.

So với cảnh sắc nơi này thì đẹp hơn rất rất nhiều......

Sáu tên lừa đảo kia, một đời này ta cũng không muốn bỏ lỡ những phong cảnh đó...... Ai bảo lúc rời đi, các người đều cho rằng ta là kẻ có thiên phú nhất?

Cứ hâm mộ tiếp đi.

Ike Hioso rũ mắt ngăn ánh cười nhạt nhẽo trong mắt, vừa định tiếp tục đọc báo, lại có một lượng lớn ký ức xa lạ cùng với một luồng cảm xúc hâm mộ lẫn thoải mái dũng mãnh tiến vào đầu.

Chính là ký ức của Ike Hioso ở thế giới này.

Tình cảm giữa cha mẹ hầu như không có, kết hôn là vì lợi ích, chưa tới 5 năm đã hoàn toàn lạnh tanh, ai lo phận người nấy.

Do lợi ích từ phía công ty, hai người không ly hôn, nhưng hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa, chỉ còn hài tử liên quan, nhưng cũng không hề quản.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ngôi nhà lạnh lẽo, chỉ có một người. Cha mẹ không tới xem biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường, muốn dùng thành tích ưu tú để đổi lấy một chút quan tâm, nhưng cũng chỉ nhận được một câu khen ngợi, sau đó lại là bóng dáng vội vàng rời đi.....

Không có tình huống cẩu huyết gì, chỉ là ý thức của nguyên thể quá hướng nội, quái gở, sinh hoạt không có yêu đương, bạn bè, không có mục tiêu, thứ yêu thích, cuối cùng bị bệnh.

Mãi cho tới cuối cùng, theo cảm xúc hâm mộ lại thoải mái truyền đến, ký ức cho tới ba ngày trước ngắt đoạn mà hết.

Ike Hioso hiểu rõ, ý thức nguyên chủ hẳn là đã hoàn toàn tiêu tán.

Thật đáng tiếc, có lẽ do ý thức cho phép, theo dòng ký ức, những cảm xúc đó hắn đều trải nghiệm qua một lần, khi lướt qua thì có chút ảnh hưởng, nhưng không quá mãnh liệt.

Cho nên mới nói, hai ý thức cùng trong một thân thể còn không thể hoàn toàn hiểu rõ, những bác sĩ kia mỗi lần nói "tôi hiểu, tôi hiểu cậu", rõ ràng là lời chỉ là lời nói dối an ủi.

Trong lòng yên lặng phỉ nhổ nhóm bác sĩ bệnh viện tâm thần một chút, Ike Hioso thu liễm suy nghĩ.

Hiện tại kế hoạch có thể thay đổi một chút.

Trước đó ở lại bệnh viện tâm thần, là bởi vì ý thức nguyên chủ bị bệnh trầm cảm, hắn đúng là rất lo lắng gia hỏa này một này nào đó chiếm cứ thân thể, rồi luẩn quẩn trong lòng, mang theo hắn chơi hỏng luôn.

Ở trong bệnh viện, cho dù ý thức của hắn ngủ say, cũng có bác sĩ với hộ sĩ nhìn chằm chằm, tương đối an toàn.

Nhưng nếu ý thức nguyên chủ tiêu tán rồi, hắn cũng lười bồi những người này diễn nữa.

Xuất viện?

Muốn xuất viện, hoặc là bác sĩ cảm thấy ngươi đã khỏi hẳn, hoặc là có người nhà tới đón.

Con đường thứ hai không thể thực hiện được, bác sĩ ở bệnh viện này trách nhiệm quá mức. Cha mẹ hắn nếu không có ý định giám thị, thì trừ khi hắn khôi phục tốt, còn không bác sĩ không có khả năng cho phép hắn xuất viện.

Vấn đề lại quay lại con đường thứ nhất……

Hoàn toàn không cần suy xét, đây rõ ràng là một tử lộ.

Trước tiên không nói hắn còn đang có "vấn đề cảm giác thời gian", ở cái nơi này, đám bác sĩ nào nhìn hắn cũng thấy có vấn đề.

Biện pháp duy nhất, chính là cha mẹ hắn phải tỏ thái độ, hơn nữa hắn cũng phải cứng rắn một chút, may ra có thể rời đi.

Dù sao thì hắn cũng không phạm pháp, không có hành vi phản xã hội, bệnh viện không thể cưỡng chế bắt hắn nằm viện.

Ngoài biện pháp này, thì việc trốm trốn đi chính là một hành vi ngu xuẩn......

Thái độ cường ngạnh một chút còn có thể, nhưng không nói lời nào mà lại chạy trốn? Khẳng định là bệnh nặng thêm!

Quay lại vấn đề, quan trọng là giám hộ phòng bệnh đang đợi!

Ike Hioso thất thần lật lật báo, suy tính hôm nào gọi điện cho cha mẹ ruột thân thể này, để thương lượng chuyện xuất viện.

"Ike tiên sinh, cậu đang tìm gì à?" Tiểu hộ sĩ bên cạnh cưởi tủm tỉm ngó qua.

Luôn thất thần lật báo, không thích hợp, cần phải lưu ý hành động dị thường của người bệnh. Nếu có thể hiểu thì tốt, không hiểu thì vẫn phải ghi chép lại, để sau này bác sĩ xem xét......

Ike Hioso liếc mắt một cái liền hiểu rõ ý định của tiểu hộ sĩ, trầm mặc một chút, "Tôi chỉ là muốn phát ngốc một chút thôi."

"Là vậy sao, tôi hiểu rồi." Tiểu hộ sĩ gật đầu, um, người bệnh có tình huống thất thần phát ngốc, đợi lát nữa phải nhớ ghi lại.

Ike Hioso vô ngữ, nhìn thoáng qua đại thúc bên kia đang ghé vào lan can ngẩng đầu nhìn trời.

Nghe nói cái này đại thúc đã vào đây mười một năm, phỏng chừng một hai năm nữa cũng không có hi vọng xuất viện.

Bệnh viện nào cũng sâu như biển, muốn khỏi hẳn là không thể nào...... Quá khủng bố!

Ăn cơm, hoạt động, phơi nắng, ăn cơm, uống thuốc, ngủ, một ngày bình thường qua đi.

Trừ bỏ không có tự do, còn đâu hoàn toàn là mộng tưởng sinh hoạt lười nhác của nhóm cá mặn.

Bất quá, vì phòng ngừa tin tức bên ngoài quấy nhiễu, cũng như lệ thuộc vào sản phẩm điện tử, cũng vì an toàn, cá nhân không được mang theo di động và máy tính. Đối với nhóm cá mặn muốn lười cả ngày, chơi chơi nhìn nhìn di động, thì sợ là khó có thể tiếp thu.

Ngày hôm sau, Ike Hioso đến Fukuyama Shiaki văn phòng gọi điện thoại.

Gọi tới điện thoại trong nhà, theo như lẽ thường không có ai nhận. Tiếp đó lại gọi tới di động của cha ruột thân thể này.

“Đô…… Đô……”

Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người bắt máy.

Giọng nam trầm ổn, “Xin chào, bạn là……?”

“Phụ thân, là con, Ike Hioso.”

Bên kia trầm mặc một chút, “Khôi phục thế nào?”

“Còn tốt, con muốn xuất viện.”

Ike Hioso nói thẳng.

Theo như trong trí nhớ, cha mẹ ruột thân thân thể có người thứ ba không thì không rõ lắm, nhưng đều là cuồng ma kiếm tiền.

Tiêu tiền cũng hào phóng, ít nhất sinh hoạt phí của hắn vẫn đủ.

Ngay cả lần này nhập viện, hai vợ chồng buổi sáng đưa hắn kiểm tra, nhập viện, buổi chiều lại vội vàng chạy tới xử lý công việc của mình.

Quả là một gia đình kỳ dị.

Nghiện kiếm tiền, không thể kiềm chế......

Một ngày không kiếm tiền liền cả người khó chịu……

Ta yêu kiếm tiền, kiếm tiền làm ta vui sướng……

Trừ bỏ kiếm tiền, nhân sinh đã không còn lạc thú nào khác……

Tiền có thể mang đến vui sướng, quá trình kiếm tiền cũng có thể mang đến vui sướng……

Khụ, như vậy tưởng tượng, Ike Hioso cư nhiên cảm thấy…… Còn rất có ý tứ.

Rốt cuộc, hắn là người xuyên việt Ike Hioso.

Đối với vấn đề này, hắn chỉ có thể nói, các ngươi thích sống thế nào thì cứ sống như vậy đi......

“Ta ngày mai phải đi nước Pháp, ít nhất nửa tháng mới về được,” nam nhân trầm tĩnh nói, “Chờ ta trở lại rồi nói, kỳ thật ở bệnh viện cũng tốt, ít nhất còn có người chiếu cố con, bác sĩ cùng hộ sĩ so với quản gia, người hầu chuyên nghiệp hơn nhiều.”

Fukuyama Shiaki ở một bên dựng tai nghe không khỏi nhíu nhíu mày.

Diễn giải lời nói này, chính là —— "Con trai, chúng ta không rảnh quản ngươi, ngươi ở bệnh viện tâm thần có ăn có uống có người chiếu cố, không phải tốt hơn sao?"

Có thể nói như vậy sao? Cha mẹ thế này cũng quá lãnh đạm......

Ike Hioso thật ra không cảm thấy ngoài ý muống, câu trả lời này so với dự đoán của hắn không khác mấy, "Mẹ con đâu? Vẫn chưa về sao?"

“Nàng bên kia ta không rõ ràng lắm.” Giọng nam nói.

Ike Hioso tiếp tục nói, “Kia ngài xem xem có thể hay không tìm ai đó vớt con đi ra ngoài trước, ở chỗ này đợi quá nhàm chán.”

Giọng nam trầm ổn: “Đại học Tokyo bên kia ta đã giúp con xin nghỉ, không có gì thì ra ngoài làm gì?”

Ike Hioso bình tĩnh nói: “Con không có việc gì, vậy mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho cha hỏi một chút tình huống……”

Điện thoại bên kia trầm mặc một giây: “Ta sẽ hỏi xem có ai có thể đi đón con không.”

Ike Hioso: “Tốt nhất là thân thuộc.”

Giọng nam: “Đã biết, chờ tin tức đi.”

Ike Hioso: “Muộn nhất mấy ngày?”

Giọng nam: “Ba ngày.”

Ike Hioso: “Được.”

Điện thoại cắt đứt, vô cùng dứt khoát.

Ike Hioso giương mắt, đối với ánh mắt như suy tư gì đó của Fukuyama Shiaki, cực kỳ giống như cái nhìn chăm chú của hắc thúc thúc Marvel nào đó.

Fukuyama Shiaki chăm chú nhìn, “Ike tiên sinh, gia tộc cậu…… có tiền sử di truyền bệnh tâm thần không?”

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn