Gió nhẹ lay động cành lá, tia nắng lấp loé.
Một thanh niên tuấn tú ngồi trên ghế dài bên dưới tàng cây, cùng với bé gái đứng phía sau cửa sắt, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh nắng tươi sáng, gió lay cọng cỏ, thời gian như dừng lại.
Giây tiếp theo, mỹ cảnh tươi đẹp bị phá hỏng hoàn toàn.
“Thần sẽ hạ phàm vào đêm trăng tròn, chính là để trừng phạt các ngươi đó, đồ ngu dân vô tri!” Một nam nhân mặc đồ bệnh nhân, chân xỏ dép lê từ phía sau chạy qua.
Theo sau là một đám hộ sĩ, bác sĩ.
“Nhanh! Nhanh!”
“Ngăn hắn lại!”
Một bên khác, là thiếu niên gầy gò, thần sắc uể oải, ôm đầu gối ngồi dưới đất, tỏ vẻ thờ ơ với tất cả xung quanh.
Ike Hioso cúi đầu nhìn quả bóng cao su nhỏ lăn gần tới chân, khom lưng nhặt lên, đứng dậy đi về phía cửa sắt.
Loading...
Hộ sị đứng cạnh ghế dài vội vàng theo sau, trong mắt có chút cảnh giác cùng đề phòng.
Đi đến cạnh cửa sắt, Ike Hioso ngồi xổm xuống, đưa bóng cao su qua khe hở giữa song sắt, “Cầm lấy.”
Bên ngoài cửa sắt, bé gái như vừa bị tiếng ồn áo vừa rồi doạ sợ, cũng có thể vì không quen với vẻ mặt không biểu tình suốt cả quá trình của Ike Hioso, ngơ ngác nhận lấy quả bóng.
Ike Hioso đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Chờ, chờ một chút!” Tiểu nữ hài vội nói, “Cảm ơn anh, đại ca ca! Em là Ayumi, Yoshida Ayumi, anh tên là gì?”
Ike Hioso dừng bước, quay đầu lại đánh giá bé gái.
Tuổi tầm 6-7, tóc ngắn gọn gàng, bờm vàng, áo lông hồng nhạt, đôi mắt to chờ mong mà nhìn hắn.
Ở cái thế giới giả tưởng 2D này cũng coi như là một bé gái đáng yêu.
Mấu chốt là…… Yoshida Ayumi?
Tên này lại cộng thêm thời gian hỗn loạn, làm Ike Hioso trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Thế giới hắn xuyên qua là 《 Thám tử lừng danh Conan 》sao?
Một tháng trước, hắn kinh ngạc phát hiện bản thân vốn nên qua đời lại xuyên thành một sinh viên Nhật Bản.
Cùng tên với hắn, Ike Hioso.
Cùng tuổi với hắn, hai mươi tuổi.
Nếu không phải thấy khuôn mặt xa lạ với gia đình xa lạ kia, hắn còn nghĩ là chính bản nhân đã sống lại.
Hắn vốn là người Trung Quốc gốc, mà chủ nhân thân thể này lại là người thuần Nhật Bản.
Kiếp trước chỉ nghe nói dòng họ Trì (Ike) này rất "phổ biến", Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc, Italy, Malaysia đều có, đời này coi như là có thêm hiểu biết xuyên biên giới……
Bất quá hắn thà không biết còn hơn!
Thời điểm hắn xuyên tới, nguyên bản ý thức trong cơ thể này vẫn còn!
Hai người cứ cách ba bốn giờ sẽ thay phiên nhau chiếm quyền khống chế thân thể, người còn lại sẽ rơi vào ngủ say.
Sau ngày hắn xuyên qua thì bị đưa đến khoa thần kinh.
Kết quả chuẩn bệnh là tâm thần phiên liệt.
Hơn nữa hắn còn thấy thời gian nơi này có vấn đề, ngày hôm qua là thứ bảy, hôm nay như thế nào vẫn là thứ bảy?
Nhưng bác sĩ với mọi người chung quanh lại thấy hắn mới là người có vấn đề, chính là một biểu hiện của bệnh tâm thần phiên liệt —— không phân biệt được thời gian!
Trong khoảng thời gian này chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi không biết có phải bản thân mình có vấn đề không.
Hiện tại phát hiện đây là thế giới Conan, với dòng thời gian hỗn loạn ở thế giới này…… Hắn thực sự không còn gì để nói!
Càng không xong chính là, sau khi hắn xuyên qua đây, thỉnh thoảng lại có thể nghe được động thực vật nói chuyện, hơn nữa lúc vừa mới xuyên qua, không có ký ức của nguyên thân, không có bất cứ cảm tình gì với thế giới, thậm chí với gia đình của mình cũng không. Kết quả trắc nghiệm hắn không rõ ràng lắm, nhưng nhìn biểu tình nguyêm túc của bác sĩ lúc ấy, cũng có thể đoán được vô cùng thê thảm.
Hơn nữa, ý thức của nguyên chủ có bệnh trầm cảm, trước đó còn náo loạn tự sát hai lần.
Cho nên, cần phải nhập viện trị liệu, còn có hộ lý đi kèm.
Cái gọi là hộ lý đi kèm chính là:
Có phòng bệnh riêng, mọi hoạt động đều có hộ lý theo dõi……
Hoạt động chủ yếu là ở trong phòng bệnh, muốn ra ngoài sẽ có nhân viên đi cùng, đồ dùng cũng là nhân viên đưa tới……
Mỗi ngày quan sát bệnh tình, hộ lý cứ 3-7 ngày ghi chép 1 lần……
Tuỳ theo ghi chép về bệnh tình biến hoá, mà kịp thời báo cáo bác sĩ xử lý……
Đúng giờ rời giường, đúng giờ ngủ, đúng giờ uống thuốc, lúc nào cũng bị theo dõi…… Không bệnh cũng bị nghẹn thành bệnh!
“Đại ca ca?” Yoshida Ayumi nghi hoặc nhìn Ike Hioso, trên mặt có một có vệt hồng xấu hổ, đại ca ca cũng thật đẹp trai……
Chị gái hộ sĩ ngồi xổm xuống, tính giải thích, “Tiểu muội muội, hắn……”
Ike Hioso hoàn hồn, nhìn chăm chú vào Yoshida Ayumi, “Ike Hioso, tên của anh.”
Yoshida Ayumi gật đầu, cười mãn nguyện, “Em nhớ rồi, vậy hôm nào em có thể tới tìm anh chơi không?”
“A, không được……” Hộ sĩ vội vàng cự tuyệt, tuy rằng trước mắt Ike Hioso không có hành vi công kích người khác, nhưng tư tưởng của một tiểu hài tử rất dễ bị người khác ảnh hưởng, nàng cũng không dám bảo đảm Ike Hioso sẽ không nói linh tinh chuyện gì, nên không dám đồng ý để một tiểu nữ hài tiếp xúc quá nhiều với Ike Hioso.
“Vì sao?”
Thanh âm nghi hoặc của Yoshida Ayumi bị bỏ lại phía sau.
Ike Hioso đã xoay người, thần sắc hờ hững mà đi về phòng bệnh.
Trên đường đi, một người đàn ông tiến đến trước mặt hắn, thần sắc khẩn trương ngó trái ngó phải, thấp giọng nói, “Ta nói cho ngươi biết, ngươi tồn tại chỉ là ngươi tự nhận thấy mình tồn tại, mà cái tự nhận này có thể là dối trá, kỳ thật thế giới này do ai đó sáng tạo ra, chỉ cần hắn muốn, có thể tùy thời xoá bỏ chúng ta, ngươi tin không?”
Ike Hioso nhìn chằm chằm nam nhân một lát, “Có lẽ vậy.”
Thế giới này có tính là do Aoyama sáng tạo không? Hay là tồn tại thực sự?
Hắn cũng không rõ lắm.
Nam nhân thở hắt ra, trong mắt có một tia vui mừng, đột nhiên túm chặt Ike Hioso đang chuẩn bị rời đi, “Ngươi là người đầu tiên tin ta! Nếu ngươi tin ta, vậy ta không thể mặc kệ ngươi, ta nói cho ngươi, thế giới này tồn tại một vấn đề rất lớn, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm chúng ta, ta có biện pháp chạy thoát ……”
Ike Hioso nhìn nam nhân lải nhải, hơi mệt mỏi, nhấc chân, bước lên, trở tay quăng ngã, đồng thời quay người, đánh một kích ở động mạc cổ của nam nhân.
Nam nhân nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
Thế giới rốt cuộc……
Không, thế giới không hề yên tĩnh!
“Cậu làm gì thế?”
“Mau, nơi này!”
Không đợi người chạy đi tới, Ike Hioso đã vô cùng tự giác mà buông lỏng tay.
Một giờ sau……
Một bác sĩ trung niên hói hói đầu, hơi béo, trên mặt luôn là vẻ tươi cười, ít nhất tỏ vẻ vô cùng hoà ái, “Ike tiên sinh, tôi muốn biết một chút, cậu vì cái gì đánh vào cổ hắn?”
Ike Hioso nhìn Fukuyama Shiaki, bác sĩ chủ trị của mình, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, “Hắn quá ồn ào.”
Fukuyama Shiaki cười, “Chỉ vì cái này sao?”
“Ta có chừng mực.” Ike Hioso không tiếp tục giải thích, ai muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Vào cái nơi này, càng phủ nhận mình có bệnh, càng bị kết luận là bệnh không nhẹ.
Fukuyama Shiaki gật gật đầu, không tỏ ý kiến, từ từ nói, “Lần sau không cần như vậy, cổ người là nơi vô cùng yếu ớt, đập trúng động mạch chủ sẽ hôn mê ngất đi, nhưng cũng có khả năng bỏ mạng, đây là hành vi rất nguy hiểm.”
Ike Hioso có thể nhìn ra Fukuyama Shiaki lại muốn khuyên ngủ hắn, nên cũng không có nhiều lời, “Tôi đã biết.”
Fukuyama Shiaki quan sát Ike Hioso, trong lòng thở dài, hắn có thể nhìn ra Ike Hioso không để ở trong lòng. Muốn xem có phải là có khuynh hướng gây hại cho người khác không, thì còn phải quan sát thêm. Nhưng trên mặt không có biểu lộ, vẫn là cười nói, “Gần đây cậu khôi phục khá tốt, hai nhân cách cũng không thường xuyên luân phiên nữa, lại tiếp tục nói chuyện với nhau, hẳn là sẽ sớm khôi phục…… Đúng rồi, cậu biết ngày mai là thứ mấy không?”
Ike Hioso nhớ rõ trước khi ra phòng bệnh đã xem lịch với báo chí, hôm nay là thứ ba, “Ngày mai thứ tư.”
Fukuyama Shiaki sửa lại, “Khụ…… Ngày mai là thứ sáu.”
Ike Hioso trầm mặc, mạnh mẽ nhịn xuống xúc động muốn lật bàn.
Hôm nay thứ ba, ngày mai thứ sáu?
Hay lắm, hắn biết rõ đây là câu hỏi chí tử!
Cứ như vậy, hắn sợ là cả đời cũng không ra khỏi bệnh việc được?
Hắn cảm thấy thời gian ở thế giới này không bình thường, nhưng những người khác đều cảm thấy thực bình thường, như vậy hắn ở thế giới này chính là dị loại, chính là người bệnh!
Cái này…… Có lẽ cũng là cảm giác của mọi người về bệnh nhân tâm thần.
Cố tình, một chậu thực vật mọng nước trên bàn còn quấy rối, phát ra âm thanh bất mãn: “Thật khó chịu, thật khó chịu, muốn uống nước, thật khó chịu……”
“Thứ sáu à, tôi đã biết.” Ike Hioso mắt nhìn thẳng, thần sắc hờ hững.
Lần trước chính là bởi vì bồn thực vật mọng nước này quấy rối, hắn nhìn qua một chút, bị Fukuyama Shiaki đang quan sát hắn phát hiện, hỏi hắn nhìn thấy gì, hay là nghe được cái gì.
Bác sĩ tâm lý gì đó, thật là phiền toái.
Buổi nói chuyện phiếm đại khái hơn nửa giờ liền kết thúc.
Y sĩ hỗ trợ là một nữ nhân trẻ, mỉm cười thấp giọng cảm khái, “Ike tiên sinh xem như là người bệnh khôi phục khá tốt, từ lúc hắn nhập viện tới nay đều rất phối hợp trị liệu, hai nhân cách ở trên giấy vở nhắn lại giao lưu, tựa hồ cũng không xuất hiện ảo giác nữa, hết thảy phát triển theo hướng tốt.”
Fukuyama Shiaki hơi nhăn mày, “Điểm không tốt chính là hắn quá thông minh……”
“Sao?” Nữ trợ thủ khó hiểu.
“Cô đã xem báo cáo chuẩn bệnh chưa?” Fukuyama Shiaki từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, mở tới trang kết quả chuẩn bệnh, “Nhân cách phân liệt, hai nhân cách đều có vấn đề thiếu hụt tình cảm, một nhân cách vô cùng hậm hực, có khuynh hướng tự sát, một nhân cách khác xuất hiện ảo giác, vọng tưởng, có vấn đề cảm giác thời gian……”
Nữ trợ thủ gật đầu, “Điển hình của biểu hiện nhân cách phân liệt.”
“Nhân cách phân liệt là chứng bệnh vô cùng phiền toái, yêu cầu trị liệu lâu dài, bây giờ thoạt nhìn hai nhân cách của hắn đều biết tới sự tồn tại đối phương, hơn nữa tích cực chủ động câu thông, nhưng xem hành vi hằng ngày của hắn, biểu tình cực kỳ lãnh đạm, tình cảm đối với người chung quanh cũng thế,” Fukuyama Shiaki nói, “Từ điểm này suy ra, hắn cũng chưa có dấu hiệu khỏi hẳn, chủ đạo thân thể hắn gần đây đều là nhân cách vọng tưởng đúng không? Hắn rất thông minh, bên ngoài tỏ vẽ đã hiểu rõ bệnh của mình, nhưng trên thực tế hắn cũng không thừa nhận mình có bệnh, hơn nữa nhân cách kia còn biết ngụy trang, lừa gạt…… Rất thông minh, rất giảo hoạt, mà lúc nhân cách này xuất hiện, còn có thân thủ nhanh nhẹn, nhưng trong ghi chép về cuộc đời hắn, không hề từng được huấn luyện qua.”
“Nói cách khác, nhân cách là hắn vọng tưởng ra?” Nữ trợ thủ suy tư.
“Muốn cho hắn nhận thức được việc này, cần phải xem nhân cách vọng tưởng có tính công kích hay không,” Fukuyama Shiaki suy nghĩ một chút, “Bất quá theo tình hình trước mắt, ít nhất nhân cách vọng tưởng sẽ không làm ra chuyện tự sát nguy hại bản thân…… Gần nhất có liên hệ được với người nhà của hắn không?”
“Có,” nữ trợ thủ nhẹ đáp, “Nhưng cha mẹ hắn đều không định tới thăm hắn, nói hai câu bảo có việc rồi vội cắt điện thoại.”
Fukuyama Shiaki nhíu mày, “Bọn họ thật là không định phối hợp một chút sao!”