Trấn Haido, chung cư cao cấp, phòng 303.
Ike Hioso ôm Haibara Ai vào cửa.
Kitagawa Antei theo ở phía sau lải nhải, “Ike tiên sinh, chúng ta nên đưa nàng tới bệnh viện đi, cũng báo cho người nhà nàng nữa, mà trường học nàng cũng không hiểu nghĩ gì, trời mưa mà còn để một bé gái chân trần chạy loạn khắp nơi......"
Ike Hioso ôm Haibara Ai vào phòng tắm, đặt vào bồn tắm.
Kitagawa Antei: “Cho dù nàng hôn mê, không thể liên hệ người trong nhà, chúng ta cũng nên báo cho cảnh sát, nói không chừng người nhà nàng đang chạy khắp nơi tìm người rồi……”
Ike Hioso cầm một cái tắm to rộng ra.
Kitagawa Antei thấy Ike Hioso không hé răng, đơn giản trực tiếp hành động, lấy ra di động, “Alo? Fukuyama tiền bối……”
Ike Hioso đang cầm khăn tắm phóng tới cạnh bồn tắm, ngẩng đầu.
Kitagawa Antei đột nhiên có loại dự cảm bất hảo, “Ike……”
Một cái thủ đao.
Loading...
Thế giới thanh tịnh.
Ike Hioso một tay đỡ lấy Kitagawa Antei, một tay tiếp nhận di động, thong dong tiếp nghe, bắt chước Kitagawa Antei thanh âm, trên mặt không có biểu tình gì, ngữ khí lại mang theo tràn đầy xin lỗi, “Fukuyama tiền bối, chúng ta gặp một chút phiền toái, không có…… Khụ khụ, trên đường gặp một bé gái lạc đường, bị dính mưa, phát sốt đã hôn mê, đang chuẩn bị đưa nàng đi bệnh viện, khụ…… Đúng vậy, có thể là vừa rồi không cẩn thận mắc mưa, tôi cũng có chút cảm mạo…… Xin yên tâm, Ike tiên sinh không có việc gì, tôi đã liên hệ cha mẹ của đứa nhỏ, bọn họ không ở Tokyo, nhưng sẽ chạy tới…… Đúng, chờ bọn họ tới rồi chúng tôi sẽ trở về……”
Ngắt điện thoại, tiếp tục xử lý tiểu loli nào đó như con gà rớt vào nồi canh.
Sau khi tắm rửa xong liền bọc khăn tắm ném vào ổ chăn.
Đợi chút còn cần đi mua hai bộ bồ cho bé gái, còn nhân tiện đi lấy sách được giao đến dưới lầu, thuốc trị cảm trong nhà có, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn gì, còn cần đi mua hai phần Bento nữa……
Sự tình không ít.
Hai cái giờ sau, mưa ngoài cửa sổ đã ngừng.
Đèn phòng khách cùng phòng ngủ đều sáng, Ike Hioso ngồi ở bàn làm việc, xem trang web trên màn hình máy tính.
Không mấy khi có cơ hội tự do lên mạng như hôm nay, hắn muốn tra xét mạng tin tức một chút.
Thế giới này có thợ săn tiền thưởng, nhưng không có cục điều tra quốc tế.
Nếu muốn nhận tiền thưởng, cần phải liên hệ ban ngành liên quan của một quốc gia, đăng ký, sau khi được cho phép mới có thể hành động.
Nước Mỹ là FBI hoặc CIA, Nhật Bản thì là là cục cảnh sát……
Đăng ký có hai cách.
Một cách là trực tiếp qua đăng ký, thân phận thợ săn tiền thưởng không phải lúc nào cũng cần bảo mật, trên thế giới không ít thợ săn tiền thưởng thích rêu rao. Sau khi đi qua đó, đối phương sẽ hỏi tình huống, khảo nghiệm một chút bản lĩnh, sau đó ghi chép vào danh sách.
Một cách khác là từ internet, tìm trang web của đối phương, liên hệ quản lý viên, tiến hành đăng ký, hai bên đều là tài khoản nặc danh, thậm chí có thể liên hệ qua internet, không cần gặp mặt.
Ike Hioso kiếp trước dùng chính là cách thứ nhất.
Không phải suy nghĩ nhiều, Ike Hioso từ qua cách đăng ký đầu tiên.
Hắn lúc này vẫn là bệnh nhân tâm thần, cho dù xuất viện cũng có ghi chép về tiền sử bệnh thật, tốt nhất là nên điệu thấp, gặp tình huống khó khăn cũng dễ rút lui.....
Sau khi tìm được trang web của cục cảnh sát, hắn nhắn tin cho nhân viên quản lý:
【 Đăng ký làm thợ săn tiền thưởng đăng ký, phạm vi hoạt động: Nhật Bản 】
Đối phương trả lời lại rất nhanh: 【 Đã từng làm qua công việc này ở nơi khác chưa? Nếu có, vui lòng cung. cấp danh hiệu và mã số 】
Ike Hioso: 【 Trước kia chưa từng làm công việc này 】
Đối phương: 【 Nhật Bản có rất ít thợ săn tiền thưởng hoạt động, tại sao bạn chọn Nhật Bản? 】
Ike Hioso: 【 Bởi vì tôi ở Nhật Bản 】
Cái này…… Rất có đạo lý!
Đối phương trả lời chậm gần nửa phút: 【 Hãy chọn một danh hiệu 】
Ike Hioso: 【 Thất Nguyệt 】
Đối phương: 【 Cách nhận tiền thưởng? 】
Ike Hioso nhắn lại số tài khoản ngân hàng mà mình đăng ký nặc danh ở nước ngoài:【2219……】
Đối phương: 【 Vui lòng cung cấp phương thức liên hệ 】
Ike Hioso gửi đi một địa chỉ mail mới đăng ký: 【8781……】
Đối phương: 【 Bạn có biết gì cách hoạt động của thợ săn tiền thưởng không? 】
Ike Hioso: 【 Có biết 】
Chỉ cần thù lao thích hợp, thợ săn tiền thưởng có thể làm bất cứ việc gì, cho dù làm shipper cũng không phải không thể.
Ngoài ra còn có tầm bảo, nhận uỷ thác thu thập tin tức linh tinh.
Nhìn qua thì không khác gì so với thám tử, nhưng có điểm khác là còn bắt cả tội phạm nguy hiểm, hoặc tập kích, ám sát, các công việc trái pháp luật.
Nó cũng không giống với lính đánh thuê, chủ yếu vì lính đánh thuê đa phần hoạt động theo tập thể, chú trọng kỷ luật. Mà thợ săn tiền thưởng đa phần thường là lãng tử, hoạt động một mình, cho dù có vì bản thân không đủ lực mà hợp tác, thì đoàn đội cũng không vượt quá năm người.
Đối phương đã gửi lại một phần tài liệu chi tiết về quy tắc hoạt động,【 Chúng tôi cần đánh giá trình độ của bạn 】
Ike Hioso mở ra xem, quy tắc hoạt động đại khái là ——
Đả thương người vô tội, giết tội phạm đều không nhận được tiền thưởng, đồng thời cũng bị truy cứu trách nhiệm.
Chấp hành nhiệm vụ trái pháp luật mà bị bắt, tuỳ tình huống sẽ có hỗ trợ nhất định. Nếu tự ý làm trái pháp luật, hoặc mượn nhờ nhiệm vụ mà làm trái pháp luật bị bắt, sẽ không nhận được bất cứ sự trợ giúp nào.
Ngoài ra phải giữ bí mật liên quan tới nhiệm vụ, các thiết bị, công cụ, hoạt động phí phải tự mình chịu.
Không ngoài dự kiến của Ike Hioso, cùng kiếp trước đa phần giống nhau.
Nhưng mà vụ giúp đó gì đó thì vẫn bỏ qua đi.
Nếu cần thì từ bỏ nhiệm vụ, chứ không cần phải đi mạo hiểm. Nếu trông đợi người khác tới hỗ trợ dọn dẹp, thì sau ngươi sẽ thấy người ta cũng chỉ khách sáo một chút thôi.
Bên trong tư liệu là 3 nhiệm vụ tiền thưởng ——
Một là thu thập chứng cứ phạm tội của một tập đoàn xã hội đen, một là bắt tên sát nhân hàng loạt, cái còn lại là nhiệm vụ bảo tiêu.
Thu thập, bắt giữ, bảo hộ, ba hướng, xem như là bắt đầu khảo hạch với đánh giá.
Nếu không hoàn thành bất cứ cái nào, đối phương có lẽ cũng sẽ lưu giữ lại tờ đăng ký của hắn một thời gian, hắn cũng có thể tự tìm nhiệm vụ trên bảng tiền thưởng. Nhưng trước khi hắn chứng mình được thực lực, đối phương sẽ không tự chủ động liên hệ nữa.
Những nhiệm vụ có tính khiêu chiến nhất, kiếm được nhiều tiền nhất, thường sẽ là kiểu liên hệ bên trong như này.....
Nhiệm vụ bảo tiêu chỉ có ba ngày, tiền thưởng lại là cao nhất.
Còn nhiệm vụ điều tra với bắt giữ thì không giới hạn ngày.
Theo lý mà nói, thứ tự ưu tiên sẽ là nhiệm vụ bảo tiêu đầu tiên, sau đó có thể từ từ làm hai nhiệm vụ kia.
Nhất là nhiệm vụ bắt giữ, đối phương chỉ cung cấp ảnh, thông tin cá nhân cơ bản, ai biết mục tiêu trốn ở chỗ nào?
Muốn tìm được người cũng rất mất công sức.
Nhưng cái nhiệm vụ bắt giữ này có điểm đặc thù…… Numabuchi Kiichirou!
Đoạn cốt truyện này hắn có chút ấn tượng, ai mà không muốn dễ dàng kiếm tiền tài danh vọng chứ?
Chỉ tìm được Numabuchi Kiichirou trước Conan là được……
Nhìn theo dòng thời gian thì Haibara Ai đã chạy trốn, việc Numabuchi Kiichirou bị bắt cũng là trong mấy ngày tới. Thời gian hơi gấp, hay là tranh thủ lúc này chạy đi xem sao?
Ike Hioso nhìn về phía Kitagawa Antei đang ngất đi, hiện giờ đã nói dối bệnh viện tâm thần, nhưng đợi Kitagawa Antei tỉnh, hắn sẽ trở về, sợ là tới lúc đó lại phải chịu thêm giám sát gắt gao với phụ đạo tâm lý.
Phía phòng ngủ truyền ra ít động tĩnh.
Cửa khép hờ bị đẩy ra, Haibara Ai nhìn về phía phòng khách, đứng ngốc tại cửa.
Thực ra nàng đã sớm tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh lại đã phát hiện mình được thay một bộ quần áo vừa người, một đồ ngủ màu nâu ấm áp mới tinh, sau quần còn có một cái đuôi tròn màu đen, khiến tâm tình nàng vô cùng phức tạp.
Cái loại đồ ngủ bán manh này là thế nào?
Không đúng, vấn đề là ai giúp nàng thay đồ?
Nàng nhớ rõ là gặp được hai nam nhân, còn nghĩ họ là người của tổ chức, suýt nữa thì tuyệt vọng, một người trong đó bế nàng lên, lúc sau thì nàng ngất đi rồi.....
Trước đó nàng còn tự an ủi mình: Có lẽ sau khi hai người kia mang nàng về, chị em của họ hoặc là bạn bè..... tóm lại, chính là có một người con gái mua giúp nàng đồ cho bé gái đã giúp nàng thay đồ, đúng, chỉ có con gái mới chọn loại đồ ngủ này, cũng chỉ có con gái mới săn sóc như vậy, còn không quên mua...... dép lê gấu nâu...... với đồ lót......
Sau đó, nàng mở cửa, thấy trong phòng khách không có người con gái nào, tâm liền lạnh đi.
“Tỉnh rồi à?” Ike Hioso ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khoá tạm thời màn hình máy tính, đứng dậy tới phòng bếp đun nước nóng, “Trên bàn có Bento (cơm hộp của Nhật), ăn cơm trước đi, đợi chút nữa rồi uống thuốc.”
Haibara Ai nhìn chằm chằm Ike Hioso đi phòng bếp, cả bụng lời nói bị nghẹn trở về, yên lặng đến bên bàn cầm lấy hộp Bento, ngồi trên sô pha cúi đầu ăn.
Đối phương bình tĩnh như vậy, làm nàng hoàn toàn không biết nói gì cho tốt.
Hơn nữa, nếu lát nữa đối phương hỏi thăm tình hình trong nhà của nàng, phải nghĩ cách giấu giếm.
Nhưng mà, Ike Hioso không hỏi……
Chờ nước nấu sôi, đổ một ly nước, rồi cùng thuốc trị cảm tìm thấy trước đó đặt lên bàn, rồi lại xoay người ngồi trước máy tính.
Haibara Ai vừa ăn cơm, vừa nhìn trộm Kitagawa Antei đang nằm ngủ trên sô pha ở đối diện.
Ống tay áo khoác ngoài có vết nước mưa đã khô, nhưng lại không cởi ra, cà vạt cũng bị đè dưới bả vai, không giống như là ngủ tự nhiên.
Bất quá, ngực còn phập phồng, có hơi thở, vẫn còn sống......
Lại nhìn Ike Hioso, dường như đang download gì đó liên tục trên máy tính, không hề có ý định nói chuyện.
Không hiểu gì……
Haibara Ai cảm thấy nơi này yên tĩnh như chỉ có mỗi mình nàng, "Em ở nhờ nhà người thân, nếu không quay về bọn họ sẽ lo lắng."
Ike Hioso: “Uống thuốc xong đưa em đi.”
Haibara Ai: “……”
Trầm mặc.
Một người ăn cơm, một người xem tiến độ download.
Đại khái một phút sau……
“Là anh giúp em thay quần áo à?” Haibara Ai hỏi.
“Đún vậy,” Ike Hioso thẳng thắn nói, “Còn giúp em tắm nữa.”
“Quần áo cũng là anh mua?” Haibara Ai thần sắc có chút không được tự nhiên.
Ike Hioso đầu cũng không ngẩng, “Ừ, ngoài đồ ngủ còn mua cho em hai bộ quần áo hàng ngày, lát phải ra ngoài thì xem thích bộ nào thì thay. Cái áo blouse trắng trước đó với bộ áo thun quá rộng trước đó, đều đã bị nước mưa bắn bẩn....."
Haibara Ai bên tai nháy mắt phiếm hồng, cúi đầu lùa cơm hai cái, sau khi nàng bị thu nhỏ, quần áo trước kia đương nhiên không mặc vừa nữa. Nhưng một tên con trai làm gì mà cẩn thận như vậy, đến cả đồ lót đều mua giúp nàng......!
Đợi nàng tỉnh rồi thì có thể tự đi mua mà......
Hơn một phút yên lặng.
Haibara Ai nói, “Cảm ơn……”
Ike Hioso: “Không cần khách sáo”
Haibara Ai: “……”
Lại hơn một phút yên lặng nữa.
Haibara Ai: “Anh ta làm sao vậy?”
Ike Hioso: “Ether.”
Haibara Ai: “……”
Nói nhiều thêm mấy chứ khó lắm hả?
Cũng may nàng nghe vẫn hiểu, ý là dùng Ether (e tê) làm người ta ngất đi.......
May mà lúc này Ike Hioso lại bổ sung thêm một câu, coi như là giải thích, “Để anh ta ngủ một lát thì tốt hơn.”
Haibara Ai nhớ tới mấy lời trước đó mơ mơ màng màng nghe được, hai người kia hình như muốn đi tới đâu đó, “Hình như em gây thêm phiền toái cho anh……”
“Không có phiền toái,” Ike Hioso nói, “Vừa lúc anh có chút việc.”
Haibara Ai thấy Ike Hioso không nói tỉ mỉ, cũng không hỏi tiếp, nhìn Ike Hioso, “Anh không tò mò sao, vì sao ngày mưa mà em còn một mình chạy trên đường?”
Ike Hioso: “Không có gì tò mò.”
Haibara Ai: “Cũng không có gì muốn hỏi sao?”
Ike Hioso: “Không có.”
Haibara Ai: “……”
Vô ngữ nhìn chằm chằm.
Ike Hioso: “……”
Bình tĩnh nhìn lại.
Haibara Ai cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Nàng thua!