Đối với thân thể hiện tại Ninh Nghị cũng không có bao nhiêu tự tin, chẳng qua
tốt xấu gì cũng đã rèn luyện mấy tháng, tuy ngủ dậy vẫn còn hơi chóng mặt,
nhưng đẩy cửa đón gió sớm đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Lúc này trời còn chưa sáng, toàn bộ thành Giang Ninh đều đang chìm trong bóng
tối. Nhưng đã gần đến bình minh, từ lầu hai nhìn ra, xa gần đây đó trong
thành, kể cả mấy tiểu viện của Tô gia cũng đã có vài ánh đèn phập phồng. Gã
thấy bọn hạ nhân trong tiểu viện đi đi lại lại, vang lại tiếng nói chuyện mơ
hồ, ở nơi xa hơn bên ngoài tường viện, trên những con đường dài hẹp đang chìm
trong bóng tối cũng đã nhìn thấy ánh đèn mờ mờ hắt ra từ những ngôi nhà.
Trên tầng hai của tiểu lâu đối diện, ánh đèn dầu thấu qua song cửa hắt ra, phủ
lên mặt sân một tầng ấm áp. Ba tiểu nha hoàn xưa nay vốn dậy sớm, Tô Đàn Nhi
thì lúc sớm lúc muộn nhưng hôm nay xem ra cũng dậy sớm. Nơi cửa sổ lầu hai bên
kia lộ ra thân ảnh thiếu nữ đang soi gương trang điểm, bóng dáng xem ra rất
bận rộn. Khi Ninh Nghị bước xuống lầu, Quyên nhi đang từ hành lang tiểu lâu
bên kia đi qua, nàng hơi khuỵu gối hành lễ, nhẹ giọng chào hỏi:
- Cô gia đã dậy.
- Quyên nhi dậy sớm thế.
Sau đó, một cửa sổ ở lầu dưới mở ra, ló ra khuôn mặt gấp gáp của Thiền nhi:
- Cô gia đừng xuống, để em mang nước tới.
- Ài, không cần. Ta tự đi tới là được.
Tô gia có một nhà bếp chung nên trong các tiểu lâu không có nhà bếp riêng, tuy
nhiên trong phòng nhỏ dưới lầu vẫn có nơi đun nước và rửa mặt, bởi vì khi cần
tắm rửa vào mùa đông thường sẽ dùng bồn tắm có đun lửa ở dưới, mà loại bồn tắm
này không tiện bố trí tại lầu trên. Dạo này tiểu Thiền đã thích ứng với lịch
dậy sớm rèn luyện của Ninh Nghị, vừa định mang nước nóng lên thì Ninh Nghị đã
đi xuống. Gã là một người hiện đại, không câu nệ những tiểu tiết thế này, dẫu
tự mình đun nước cũng chả có vấn đề gì. Mấy hôm trước dậy sớm, lúc xuống lầu
ngồi đợi đun nước, gã nhàm chán ngồi xổm bên cạnh bếp lò châm củi khiến cho
chân tay tiểu Thiền có chút luống cuống. Lúc ăn cơm Tô Đàn Nhi phải uyển
chuyển nói:
- Tướng công không cần phải làm những việc này.
Tiểu Thiền bên cạnh cúi đầu như làm sai chuyện gì, còn gã lại chỉ cười cười
nói không sao.
Mấy chuyện lỗ mãng hay khăng khăng thể hiện cách nghĩ riêng của mình, hoặc
chuyện phạm vào mấy điều kiêng kị gã sẽ không làm, nhưng gã cũng không cố gắng
thu liễm để biến mình hoàn toàn thành một “cổ nhân”, nếu không việc tới nơi
này sống còn có gì thú vị nữa.
Giả như sau này mọi người sống với nhau được nhiều năm, nếu như thật sự trở
thành vợ chồng, vậy chuyện mình thu liễm hay những chuyện nhỏ nhặt thế này
chẳng lẽ không thể cho đối phương từ từ thích ứng?! Vậy nên mấy chuyện lặt vặt
biểu hiện ra bên ngoài đó gã không quan tâm quá nhiều. Chuyện mình tình cờ vào
bếp nhóm lửa, trên lớp học tiếp tục giảng giải cố sự cho đám học sinh đều
không thay đổi. Trong lúc nói chuyện tình cờ dùng mấy từ hiện đại người khác
không hiểu cũng không phải là chuyện cần chú ý quá mức.
Ở trước mặt Tần lão, đôi khi cũng có thể nói chuyện về quan điểm cấp tiến, cho
dù nó có hơi có chút ly kinh phản đạo(1) cũng không có sao. Lão đầu này đã
từng làm quan, có kiến thức lại thức thời, không câu nệ tiểu tiết. Mọi người
là bạn cờ, không có lợi ích ràng buộc, cũng như lão đầu đó nói, thân là kẻ ở
rể trong nhà thương nhân, muốn tiến thêm thu lấy chút công danh là rất khó.
Tình hình lúc này chính là “quân tử chi giao đạm nhược thủy”(2), mọi người
cũng sẽ không làm điều có hại cho nhau. Thời gian đánh cờ lâu nay, Tần lão suy
đoán về gã, gã làm sao lại không suy đoán ngược lại chứ.
Đã kết giao làm bằng hữu vậy thì không còn gì quan trọng. Đôi khi tình cờ nói
một hai câu vượt trước cả nhận thức, thấy bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của đối
phương cũng thỏa mãn trong lòng một chút. Đối với gã mà nói thì đây chỉ là
chuyện phiếm, những nhận thức này kỳ thực bây giờ không phải không có, chỉ là
cách nói khác nhau mà thôi. Tất nhiên nếu là mấy chuyện nhạy cảm gã sẽ không
động chạm tới.
Ở lầu dưới đánh răng rửa mặt, thời đại này đã có bàn chải và bột đánh răng,
chỉ là chất lượng rất kém, sau đó rời khỏi viện, thông qua lối nhỏ hướng tới
cửa bên để ra ngoài. Dọc đường gà bắt đầu gáy, phương đông mơ hồ lộ ra ánh
sáng le lói, gã tình cờ gặp mặt nha hoàn hay quản sự trong sân đều lên tiếng
chào, hỏi han...
Rời khỏi Tô gia, gã dọc theo con đường cũ chầm chậm chạy, vừa chạy vừa nghĩ
hôm nay khi giảng bài nên nói chuyện gì, rồi lại nhớ mấy bài hát Trung Quốc mà
mình thuộc. Có mấy ca khúc gã không còn nhớ trọn vẹn, hoặc không phù hợp với
văn hóa của thời đại này. Mấy trò giải trí ở thời đại này quả thực quá thiếu
thốn. Không chừng sau một thời gian ngắn mình sẽ còn quên nhiều hơn nữa, gã
cảm thấy nên chép ra những bài còn nhớ rõ. Nghĩ nghĩ một lúc lại nghĩ tới thơ
từ, trước đây lúc đi học gã không phải là học sinh giỏi, mấy bài thơ còn nhớ
cũng không nhiều lắm, chẳng qua sau mấy chục năm đọc sách, vẫn nhớ được không
ít danh ngôn. Đây chính một cái vốn liếng không tệ, sau này mà quên mất thì
quả là đáng tiếc.
Chạy được non nửa đường gã mới cảm thấy thân thể có vấn đề. Hôm qua ngã xuống
nước đúng là có ảnh hưởng không tốt, nhưng dù sao việc chạy thế này để đổ mồ
hôi cũng là một biện pháp trị liệu không tồi, nên gã tiếp đi tới.
Sương mù lững lờ trôi trong thành, quang cảnh không khác nhiều so với ngày hôm
qua, khi tới chỗ hôm qua bò ra khỏi nước, gã nghe thấy tiếng động truyền đến
cách đó không xa, dường như từ phía mặt nước. Phóng tầm mắt nhìn, hình như ở
đó có một bóng người đung đưa, trông như là đang chèo chống một con thuyền
nhỏ.
Bước chân của gã chậm lại, nghi hoặc đi tới gần. Chiếc thuyền nhỏ đang lay
động kịch liệt trên mặt nước, trên thuyền là thân ảnh một nữ nhân đang chống
cây gậy trúc thật dài, hình như đứng không vững. Ngay khi Ninh Nghị nhìn tới,
chiếc thuyền lắc lư làm nữ nhân kia ngã vào trong thuyền ầm một cái. Cũng
không biết có phải là cô gái sáng hôm qua hay không? Ngày hôm nay nàng khoác
một chiếc ào màu phấn hồng, vóng người dong dỏng thướt tha rất đẹp, chỉ là
dáng vẻ lúc bò dậy sau cú ngã có mất đi đôi chút phong cách.
Thuyền nhỏ tròng trành rất mạnh, cô gái kia từ từ cẩn thận đứng dậy, một tay
nhẹ bám vào mép thuyền, lúc ngẩng đầu lên tóc mai hơi toán loạn, thoáng nhìn
thân ảnh nam nhân đang đứng trên bờ xem cuộc vui, nhất thời nàng trợn to hai
mắt lộ ra chút bối rối. Lúc này Ninh Nghị mới nhận ra, một đầu của cây gậy
trúc dài loằng ngoằng kia buộc một cái túi lưới, bên trên nó vẫn còn dính bùn
cát. Sau khi cẩn thận đứng dậy, tay cô gái kia lấy ra một con dao.
- Ý, đúng là con dao ngày hôm qua..
Chiếc áo choàng tuy đẹp nhưng hơi cũ kỹ, cô gái này thủy tính kém nên hơi chút
đã phải chống thuyền, rõ ràng nhằm lúc sáng sớm không người tới đây mò dao, là
do ngượng ngùng sao? Có lẽ cuộc sống trước đây của cô nương này cũng không tệ
lắm, nhưng hoàn cảnh bây giờ đã xuống dốc. Ninh Nghị nhìn đi nhìn lại mấy lần
mới đưa ra kết luận như vậy. Gã vốn không quan tâm tới người xa lạ, nhưng cô
gái kia tựa hồ hơi bối rối, muốn chống thuyền cập bờ nhưng luống cuống làm
thuyền vẫn chỉ loanh quanh trên mặt nước, nàng lại đứng không vững, vài lần
thiếu chút ngã nhào. Sau đó..
- Hắt xì..
Ninh Nghị đang chuẩn bị rời đi, miệng hắt hơi một cái, cô gái trên thuyền cũng
hắt hơi một cái rồi ầm một cái ngã nhào vào trong thuyền. Lúc bò dậy nàng có
chút khó xử trừng mắt nhìn về phía bên này, Ninh Nghị cũng cảm thấy không tự
nhiên, hếch miệng nói:
- Gà cũng chết đuối rồi, cô còn đi mò cây dao làm cái gì..
Giây lát yên tĩnh.
- Gà quay về rồi.
- Hử?
Ninh Nghị vốn là hỏi cho có. Thực ra gã cười một điệu trông khá là đểu, nhưng
đã đánh sai phản ứng của đối phương, sau khi lời nói từ giữa sông truyền tới,
Ninh Nghị cũng hơi bất ngờ mà ngẩn người.
- ..Gà không chết. Trần gia… Trần đại thẩm đã tìm được nó.
Đối phương giải thích.
- A..
Ngày hôm qua cô gái này đuổi gà tới sát sông rồi còn còn lôi cả Ninh Nghị
xuống nước, sau đó không thấy gà nữa. Xem ra con gà cũng lợi hại, vẫy vùng một
trận rồi lại nổi lên, người dân ở đây tự nhiên biết nàng đánh mất gà lại đuổi
về hộ. Trong lòng Ninh Nghị than thở một phen, chốc lát sau lại nói:
- Có thể đưa cái gậy kia tới đây không?
Thuyền nhỏ cách bờ một đoạn, cái gậy kia vốn là có thể đưa tới nhưng xem chừng
cô gái không đủ sức, mất thăng bằng làm thuyền tròng trành muốn lật, thử mấy
lần nhưng đầu gậy phía bờ vẫn chìm dưới nước. Ninh Nghị với tay lại không tới
nên chỉ đành đi dọc theo sông một đoạn mới tìm được một cây gậy trúc ở ven bờ,
gã đứng trên bờ đưa cây trúc ra kéo cô gái với thuyền nhỏ vào.
- Cảm tạ công tử.. chuyện ngày hôm qua, lúc đó thiếp thân vừa mới tỉnh lại,
có chút..
Cô gái này không phải là người không biết phân biệt thị phi, sau khi lên bờ
lập tức cám ơn, đồng thời xin lỗi Ninh Nghị vì chuyện ngày hôm qua lỡ tay đánh
người đã cứu mình một bạt tai, đại để thấy nàng có vẻ khó nói. Ninh Nghị đối
với việc này không chút để ý, phất tay một cái:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Ta còn phải chạy tiếp đây, đi
trước.
Xoay người hắt xì một tiếng, gã mặc kệ cô gái ở phía sau hỏi một câu cổ quái:
“Chẳng lẽ công tử bị người ta truy đuổi?” mà một đường chạy thẳng. Báo ân cũng
phiền toái chả kém báo thù, đầu tiên là nói những lời sáo rỗng: đối phương nói
một loạt những lời cảm kích khiến mình phải khiêm tốn một hồi, lễ nghi giữa
nam với nữ lại rất phiền phức. Cần gì chứ, bây giờ mình đang bị cảm, chạy bộ
ra mồ hôi mới là thực tế.
Con đường này chạy đi chạy lại đã nhiều lần, tới điểm dự tính lại quay đầu,
nửa đường trở về mới phát hiện ra nơi ở của cô gái kia. Đó là một tòa tiểu lâu
hai tầng ở ven sông trông rất tách biệt. Ngay bờ sông là một đài nhỏ vươn dài
ra trên mặt nước, trông có vài phần không khí trang nhã, nhưng nếu chỉ thuần
để ở thì e là không thực dụng lắm, mùa đông hẳn sẽ khá lạnh. Lúc này cô gái
đang đứng bên một vườn rau nhỏ bên ngoài tiểu lâu, vườn rau được hàng rào vây
quanh. Con gà mái nàng đuổi hôm qua lúc này đang ở trong đó, cô gái cầm dao do
dự nửa ngày mới đi vào vươn tay bắt con gà mái. Con gà dãy giụa điên cuồng,
nàng lại chật vật lui ra, vội vàng đóng kỹ hàng rào trở lại.
Chắc chắn là cô gái kia chưa từng làm qua việc này, có lẽ do quen sống trong
tiểu lâu kia, sợ là có liên quan tới công việc giải trí của mấy nữ tử phong
trần nổi tiếng sông tần Hoài. Có những người thuộc hàng ngũ danh kỹ sau khi
chuộc thân sống một mình, ở trong những tiểu viện xa hoa nói là hoàn lương,
thật ra khách vẫn lần lượt ghé thăm, làm gái làng chơi như cũ, thậm chí về sau
không bị người khác bài bố còn hét giá cao hơn nhiều. Nhưng cô gái này trông
ra tướng mạo xinh đẹp, không biết sao lại suy bại đến mức phải tự tay giết gà
thê này?
Ninh Nghị vừa nhìn vừa đi tới, cô gái lại đi vào lần nữa, lần này tay đã nắm
được con gà nhưng lúc quay người gà lại giãy dụa chạy trốn, lông bay tán loạn.
Trong khi cô gái còn bối rối, còn gà đã bay ra khỏi hàng rào, không để ý bị
Ninh Nghị bắt được. Lần này nó bị nắm chặt hai cánh không thể giãy dụa được
nữa, cô gái thấy Ninh Nghị bỗng sửng sốt hồi lâu, đại loại muốn nói lời cảm ơn
và xin lỗi. Ninh Nghị xòe tay ra:
- Đưa dao đây.
- Ơ..
Ninh Nghị không đợi nàng hết ngơ ngác , với tay nắm lấy cán dao, bên ngoài bờ
rào vốn cũng đã chuẩn bị một cái bát đặt trên mặt đất, Ninh Nghị đi tới bên
rồi ngồi xổm xuống, bàn tay nắm đôi cánh lại nắm thêm đầu con gà đang giãy
dụa, để cho nó lồi cái cổ ra, rồi sau đó nhẹ quơ quơ dao.
- Công.. vị công tử này..chuyện đó..quân tử..
- Quân tử cái đầu của cô, đã đun nước sôi chưa?
-.. Đã đun.
- Tốt.
Ninh Nghị không phí lời, một dao cắt cổ gà, bắt đầu nhỏ máu vào trong bát, sau
khi chảy hết máu gà cũng hết giãy dụa, gã để xuống đất, gác dao trên miệng bát
rồi đứng dậy.
- cầm vào nhà bếp nhúng nước sôi mà nhổ lông, sau đó mổ ra làm sạch nội tạng.
Mà quên, cô biết nấu không đó?
Cô gái chần chừ.
- Được rồi, nhờ ai đó giúp đỡ một chút, ví dụ như đại thẩm gì giúp cô tìm con
gà về đó, giết con gà không dễ, đừng có lãng phí. Ngoài ra cũng nên đi gặp đại
phu, e là cô cũng bị cảm.. Ta cũng bị cảm đây này. Thôi đi trước, không cần
cảm tạ ta đâu, chắc ta “hoạt lôi phong”(3).. hắt xì..
Gã xoay người chầm chậm rời đi, cô gái đứng sau nhìn theo, đợi khi gã rời đi
hẳn mới hơi phản ứng: “Hoạt.. Lôi.. Phong? Hoạt hay là Hô? Hô Lôi Phong.. lạ
thật..” Trên đời này không có họ Hoạt, nhưng nghe gần như là họ Hô, cô gái lẩm
nhẩm trong miệng hồi lâu, cảm thấy phải chăng đối phương là dân tộc ít người,
hoặc là họ Hô Diên, có lẽ là Hô Diên Lôi Phong, cái tên này nghe có vẻ thô
bạo, chắc là vậy.
Trước đây vì điều kiện công việc nên có thể coi là giao thiệp khá nhiều, nhưng
người này gặp mình toàn vào lúc mình đang chẳng ra làm sao cả, hành vi cùng
cách nói chuyện rất gọn ghẽ, mấy kỹ năng giao tiếp ứng đối ngày xưa không dùng
được. Dù sao Ninh Nghị cũng đã chạy mất, Nàng nghĩ một lát rồi đành hậm hực
nhấc con gà, bưng bát tiết đi về phía nhà bếp..
Buổi sáng cùng ngày đến thư viện Dự Sơn dạy, cảm giác không khỏe trong thân
thể đã trở nên kịch liệt, dạy xong trên đường về nhà nôn mửa mất một lần, coi
như thân thể chuyển biến xấu. Lần này tiểu Thiền có đi theo nên sau khi về đến
nhà, gã được coi là mắc trọng bệnh, như thông thường được đưa lên lầu nằm
giường chăm sóc.
Theo kinh nghiệm sống ở nơi đây, đại khái phải mất một hai ngày mới khỏi bệnh
được..
-----------------------
(1) những lời không giống với đạo nghĩa thường thấy.
(2) Dịch: Giao tình giữa bậc quân tử nhạt như nước lã”. Xuất phát từ Trang Tử
- Sơn Mộc, chỉ sự giao tình giữa các bậc hiền giả.
Phù dĩ lợi hợp giả, bách cùng họa hoạn hại tương khí dã; dĩ thiên thuộc giả,
bách cùng họa hoạn hại tương thu dã. Phù tương thu chi dữ tương khí dị viễn
hĩ, thả quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ. Quân
tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt, bỉ vô cố dĩ hợp giả, tắc vô cố dĩ ly.
Dịch (Lê Anh Minh dịch)
Vì lợi mà hội tụ, đến khi nghèo túng, hoạn nạn, tai họa, thì sẽ bỏ nhau. Vì
thiên tính mà hội tụ, đến khi nghèo túng, hoạn nạn, tai họa, thì sẽ giúp nhau.
Giữa đoạn tuyệt và tương trợ khác biệt rất lớn. Sự giao du của người quân tử
thì nhạt như nước lã; sự giao du của kẻ tiểu nhân thì ngọt nồng như rượu ngọt
mới cất. Nhưng cái nhạt của người quân tử sẽ dẫn đến thân tình, còn cái ngọt
nồng vồ vập của kẻ tiểu nhân sẽ dẫn đến tuyệt giao. Hội tụ vô cớ thì sẽ ly tan
vô cớ.
(3): ý là "ta cũng trúng gió", nhưng cô gái lại nghe thành tên. Giữ nguyên
tiếng Hán để thấy được điều này.