Chạng vạng tối, ánh tà dương nhuộm đỏ bầu trời nhấn cả nửa thành Giang Ninh
chìm giữa những rặng mây chiều ấm áp. Từ bên ngoài trở về, Tô Đàn Nhi gặp tiểu
Thiền và nghe chuyện Ninh Nghị bị cảm nhiễm phong hàn. Nàng vừa hỏi tiểu Thiền
về chẩn đoán của đại phu, vừa dẫn ba ả nha hoàn đi tới tiểu viện của Tô thái
công.
Hôm nay nàng có việc quan trọng cần trình bày với gia gia, nếu bệnh tình của
Ninh Nghị không đáng lo ngại lắm tất không cần phải vội đến thăm. Sau khi nàng
tiến vào tiểu viện lập tức nhận ra tam thúc Tô Vân Phương và tam tẩu cũng đang
ở nơi đây, ngoài ra còn có con gái thứ hai của họ, thường gọi là thất nha đầu,
đang ngồi trước mặt gia gia liếng thoắng kể cố sự. Xung quanh là mấy ả nha
Loading...
hoàn đang đứng hầu.
- …Sau đó Chu Du liền đánh cho Hoàng Cái một trận…
Tô Đàn Nhi chọn một cái ghế rồi lặng lẽ ngồi xuống, cùng gia gia và tam thúc
tam tẩu nghe nữ hài kể chuyện. Chuyện đang được kể là Tam quốc chí, nghe rất
hay. Không lâu sau thì chuyện cũng được kể xong, cô bé lập tức đứng dậy hướng
nàng hành lễ:
- Nhị tỷ!
- Tiểu Thất giỏi quá, biết kể cả cố sự . Có phải là nghe được trong lúc đi
tửu lâu không với cha không?
- Không phải ạ, là tiên sinh ở học đường giảng cho bọn em nghe.
- À..
Tô Đàn Nhi chần chừ một lát rồi hỏi:
- Là vị tiên sinh nào vậy?
- Là Nghị ca ca ạ, Nghị ca ca biết rất nhiều thứ.
Mặc dù Cái tiếng “ở rể” đối với người ngoài thật khó nghe, ăn nhờ ở đậu nhà
vợ, địa vị thấp kém, thế nhưng trong gia đình vợ, mọi người đều xem chàng rể
như anh em trong nhà, bởi vậy nên tiểu Thất chỉ gọi Ninh Nghị là huynh trưởng
chứ không gọi là tỷ phu. Nghe cô bé nói xong, Tô Đàn Nhi khẽ mỉm cười, đang
ngẫm nghĩ về câu chuyện thì nghe được giọng của tam thúc Tô Vân Phương ở bên
cất lời hỏi:
- Gần đây Y đang dạy “Luận ngữ” có phải không?
Thất nha đầu gật đầu đáp:
- Vâng, đúng là “Luận Ngữ”, chúng con học đến chỗ lý nhân…
Thần sắc cô bé có vẻ khẩn trương, mỗi lần hỏi đến chuyện học hành câu tiếp
theo thường là bắt nàng đọc một đoạn sách thuộc lòng nào đó.
Nhưng lần này phụ thân nàng lại không hỏi câu thuộc lòng quen thuộc, Tô Vân
Phương chuyển sang nói với Tô Đàn Nhi:
- Trong lúc giảng Luận Ngữ có nhắc đến Tam Quốc, mặc dù bọn nhỏ thích nghe
chuyện xưa, nhưng thân là tiên sinh nên lấy học thức làm đầu, dẫn chứng phong
phú cũng tốt, chỉ là mức độ vừa phải thôi. Đàn nhi nên nhắc nhở Lập Hằng một
phen.
Đây là khiển trách rất nghiêm khắc, Tô Đàn Nhi trong lúc nhất thời cũng chỉ
biết gật đầu tán thành. Lão thái công bên cạnh lại cười cười mà nói:
- Không cần phải quan trọng hóa vấn đề như vậy, chỉ mất có mấy ngày đã có thể
làm cho học trò yêu thích, tự nhiên cũng có thể dạy bọn chúng ham mê học hành,
đám con nít này đã giao cho nó thì là chuyện của nó. Lão tam ngươi lại không
biết rõ nguồn căn, sao biết Luận Ngữ và Tam Quốc không có liên hệ? Làm sao
biết Lập Hằng không có thâm ý ở trong? “Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính” (1),
đạo lý này mấy huynh đệ các ngươi đã được học từ lâu, chớ có mà huơ tay múa
chân vi phạm đó!
Trên thực tế Tô Đàn Nhi cũng biết đang dạy Luận Ngữ mà bàn chuyện Tam quốc
thật có vẻ không hợp, nhưng Tô lão thái công lại cảm thấy vui vẻ, lão không
xem trọng học thức của Ninh Nghị vì đã biết trước học thức của gã vốn không
cao, lão là nhìn ở góc độ khác để đánh giá câu chuyện này.
Tình hình Tô gia sắp tới rất phức tạp, ba hệ phái của Tô gia bao gồm lão đại
Tô Bá Dung, lão nhị Tô Trọng Kham, lão tam Tô Vân Phương mỗi người quản lý một
hướng kinh doanh, luận cả về thủ đoạn lẫn tư chất, Tô Bá Dung đều nhỉnh hơn
đôi chút. Bây giờ lão thái công Tô Dũ còn sống, cục diện gia đình vẫn là anh
em hòa thuận, nhưng nhìn xa một chút, đời thứ ba đều là một phường giá áo túi
cơm, chỉ có con gái Tô Bá Dung, Tô Đàn Nhi là xuất sắc hơn cả. Sau mấy năm
ròng cân nhắc, Tô Dũ dự định đem gia nghiệp của Tô gia giao hết cho nàng, dĩ
nhiên, việc này cũng là một chuyện hết sức phiền toái.
Bắt gà mái gáy thay gà trống chắc chắn sẽ gặp phải rào cản rất lớn, nếu lúc
này trong số nam nhân của Tô gia có thể miễn cưỡng tuyển ra một người đủ sức
cáng đáng trọng trách thì khỏi phải bàn, đằng này nhìn tới nhìn lui không có
lấy một mống. Mà Tô Đàn Nhi hành sự không nóng không lạnh, thủ đoạn tương đối
xuất chúng, vừa có năng lực lại vừa có dã tâm, thật có phong độ người lãnh
đạo. Cho nên Tô thái công mới chọn một số công việc bên trong phần kinh doanh
mà Tô Bá Dung quản lý giao cho nàng đảm nhiệm, xem như là thử thách chính
thức. Cũng không phải là khảo nghiệm năng lực của nàng, mà là trực tiếp cho
phép nàng sử dụng tài lực của phụ thân tới áp đảo và hợp nhất hai chi còn lại
để xem nàng có thể phát huy đến trình độ nào.
Tô Đàn Nhi đối mặt với áp lực tạm coi là một chuyện, ý nghĩa chính của việc
Ninh Nghị đi ở rể chính là để Tô Đàn Nhi có thể tiếp tục lưu lại nhà họ Tô.
Lão thái công rất coi trọng mối quan hệ với tổ tiên của Ninh gia, bởi vậy cũng
chiếu cố cho Ninh Nghị. Bây giờ xem ra mâu thuẫn ở Tô gia vẫn chưa bộc phát,
Tô Đàn Nhi muốn vượt qua những người khác, muốn thu phục bọn họ cũng không
phải là chuyện không thể. Ngày nào lão thái công còn sống thì ai cũng đừng
mong chống lại ý lão.
Nhưng nếu như sau này mâu thuẫn bộc phát, bản thân lão thái công khi ấy đã về
trời, những người này muốn đối phó với Đàn Nhi thì chàng rể vốn bị mọi người
xem nhẹ, Ninh Nghị, chính là điểm mấu chốt, ngầm can thiệp hay đánh tiếng mượn
người làm vài chuyện chẳng phải là quá đơn giản sao. Tô lão thái công chính vì
nhìn thấy điểm này mới giao cho Ninh Nghị công việc dạy học. Thư viện Dự Sơn
vốn là nơi có nhiều con cháu họ Tô theo học, nếu Ninh Nghị có thể dạy tốt,
được bọn tiểu bối kính trọng thì vị thế của gã khi có tranh chấp quả thật
không nhỏ, ít nhất là với cái danh lão sư, người khác muốn động đến gã cũng
phải cân nhắc cho kỹ.
Bởi vậy nên nếu Ninh Nghị chiếm được sự yêu thích của bọn trẻ thì còn gì bằng.
Tô lão thái công lập tức hỏi rõ tình hình giảng dạy của Ninh Nghị, cô bé lập
tức kể một cách rôm rả, đồng thời hỏi Tô Đàn Nhi:
- Nhị tỷ, tỷ biết ngày mai tiên sinh sẽ giảng chuyện gì không?
Tô Đàn Nhi cười cười:
- Ngày mai sợ là không được. Tướng công đang nhiễm phong hàn, hôm nay bắt đầu
ở nhà tĩnh dưỡng, ngày mai e rằng không lên giảng được.
- Cái gì?
Lão thái công hơi nghi hoặc, Tô Đàn Nhi bèn đem mọi việc nghe được từ chỗ tiểu
Thiền thuật lại một lần. Cô bé nôn nóng hỏi:
- Vậy em có thể đi thăm Nghị ca ca không?
Tô Đàn Nhi lắc đầu khuyên:
Bệnh phong hàn truyền nhiễm, tiểu Thất tốt nhất là chờ Nghị ca ca của em khỏe
hơn rồi hãy đi thăm.
Đợi đến lúc vợ chồng tam thúc cùng cô bé rời đi, Tô Đàn Nhi mới cùng gia gia
nói chuyện một chút rồi trở lại tiểu viện của mình. Lúc nàng đến thăm, Ninh
Nghị đang ngồi trên giường uống thuốc, vẻ mặt trông rất khó coi. Tô Đàn Nhi
thăm hỏi vài câu, vốn cũng muốn đề cập đến việc gã giảng cố sự, nhưng thấy gã
nhiễm bệnh nên đành thôi không nói.
Tô Đàn Nhi có năng lực, thâm tâm cũng muốn lấy thân phận nhi nữ mà làm nên đại
sự, nhưng mặt khác, nàng cũng là một nữ hài chịu ảnh hưởng của gia giáo. Tuy
nàng không thích hôn nhân xếp đặt nhưng vẫn tuân theo lệnh trưởng bối, cố gắng
ở chung với Ninh Nghị. Từ đó có thể nhìn ra, tuy là có cá tính nhưng gia giáo
rốt cuộc vẫn là gia giáo.
Nàng hy vọng Ninh Nghị có thể tạo được uy nghiêm trong lúc dạy học mà không
cần dùng đến tiểu xảo để lấy lòng đám học trò, đó chỉ là hành động của phường
tinh ranh nhiều thủ đoạn. Nàng muốn Ninh Nghị trở thành một người thâm nho
chính thống, dẫu có chút cổ hủ, mặc dù không có học thức cao thâm, cũng hy
vọng gã không đi lệch khỏi “chính đạo”. Đương nhiên, trước mắt mà nói, khi
chưa tìm hiểu đối phương đủ lâu, nàng sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận, trong
thâm tâm nàng tự hứa sẽ nỗ lực hiểu được tướng công của mình.
Kỳ thực hình tượng gã cũng đã rất rõ ràng. Một thư sinh bình thường, học thức
không cao, kiến thức cũng không nhiều, tâm địa tốt, bụng dạ rộng rãi. Đây là
dạng phu quân mà nàng muốn hứa gả một đời.
Lúc này vẫn còn có thể thư thả, nhưng thời gian có hạn, sẽ có một ngày hai
người phải cùng tiến cùng lui, huống chi nàng còn phải cùng gã sinh con đẻ
cái. Chỉ cần gã không phải là phường đại gian đại ác, những chuyện này tất sẽ
phải đến. Tương lai vốn đã định như vậy, khó có thể cải biến. Trong lòng nàng
tuy vẫn còn một ít kỳ vọng nho nhỏ, nhưng cụ thể là điều gì, chính bản thân
nàng cũng không mấy rõ. Ở lâu mới biết lòng người, hy vọng tiếp xúc lâu ngày
sẽ giúp nàng thêm hiểu rõ phu quân của mình, nhưng quả thật khó mà tin y có
thể mang đến điều gì ngạc nhiên vượt khỏi dự liệu của nàng.
Triều Vũ – năm Cảnh Hàn thứ bảy, cuối thu. Tại trang viện của nhà họ Tô trong
thành Giang Ninh, một thiếu nữ tử thanh lệ đứng dưới mái hiên ngẩng đầu liếc
nhìn bầu trời, tay nhẹ nhàng ve vuốt sợi tóc mai, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt
trong suốt bình tĩnh và hờ hững cùng một chút bất đắc dĩ. Từng trận gió thổi
qua sân làm tung bay tà áo tú lệ màu xanh nhạt. Đây chính là người mới vừa trở
thành phu nhân trên danh nghĩa không lâu, tiểu thư Đàn Nhi. Lúc này nàng đang
dùng bộ dạng này để đón nhận cuộc hôn nhân của chính mình.
Bất quá mà nói, việc này cũng không chiếm hết toàn bộ tâm tư của nàng lúc này,
nàng còn có một số chuyện khác phải suy nghĩ, phải làm. Dẫu đôi lúc cuộc sống
thường ngày cũng phải bận tâm một chút, nhưng rồi nó cũng sẽ tự động đi trên
con đường của chính nó. Nếu như mọi chuyện đều dựa theo quỹ tích hiển nhiên mà
phát triển, sau mấy chục năm nữa, có một ngày nàng lại ra hiên nhà ngẩng đầu
hóng gió, sẽ chợt nhớ lại thời điểm này nhiều năm về trước. Dường như năm
tháng đã đưa nàng tới một nơi nào đó, nhưng bây giờ mọi thứ vẫn nơi đây, không
cần phải nghĩ nhiều đến chúng.
Ngay tại cái khung cảnh tràn đầy khiến ai đó quên mất thời gian thì tiết Trung
Thu đến.
o0o
Bệnh tới như núi sập, bệnh rời như rút tơ. Thời đại này không có thuốc đặc
trị, thân thể gã lại vốn suy yếu, rèn luyện chưa được bao lâu đã nhiễm phải
phong hàn, đã đến Trung Thu mà Ninh Nghị vẫn phải nằm lỳ trong phòng, chỉ có
thể đọc tiểu thuyết cổ ngữ giết thời gian.
Dựa theo kinh nghiệm đời trước của Ninh Nghị, bệnh tình này vẫn có thể ra khỏi
phòng dạo loanh quanh trong tiểu viện, nhưng đây là thời kỳ cổ đại, điều kiện
chữa bệnh vốn không tốt, nếu có ai đột nhiên lâm bệnh thì tất phải có người
chăm sóc, và việc phòng ngừa là rất quan trọng. Lúc này đang là cuối thu, tiết
trời trở lạnh, tiểu Thiền cứ khăng khăng cấm gã bệnh nhân không an phận rời
khỏi phòng, Ninh Nghị cũng đành thông cảm với nỗi khổ tâm của nàng.
Thôi thì cũng đành, gã cũng không phải là người hiếu động, chỉ cần lâu lâu mở
cửa sổ thay đổi chút không khí là được, dẫu chỉ nhiêu đó cũng đủ làm khuôn mặt
tiểu Thiền trở nên khó coi, Ninh Nghị cảm thấy buồn tẻ bèn tiêu thời gian vào
việc giảng giải cho nàng, thay đổi không khí cũng có chỗ tốt đối với người
bệnh.
Chạng vạng tối, Ninh Nghị khoác thêm một cái áo, cùng theo đám Tô Đàn Nhi ra
ngoài dự tiệc. Dù sao chỉ là cảm mạo phong hàn, gã không muốn bỏ lỡ đại tiệc
Trung Thu của gia đình. Từ trên xuống dưới Tô gia, từ chủ nhân đến quản sự,
tên sai vặt, ả nha hoàn, hộ viện…tổng cộng cả mấy trăm người đang tại phòng
khách chính và mấy tòa đại viện lăng xăng sắp đặt từng cái bàn bát tiên, náo
nhiệt đến rối tinh rối mù.
Ninh Nghị trước kia cũng từng dự qua mấy cái yến tiệc quy mô lớn, thí dụ như
tiệc cuối năm của công ty, quy mô cũng chẳng thua kém gì. Nhưng không thể
không thừa nhận, xã hội càng hiện đại thì khoảng cách tình cảm giữa người và
người càng lớn. Bây giờ gã đang sống trong không khí cổ đại, mặc dù bên trong
Tô gia không có được mấy người đối xử thật lòng với một chàng ở rể như gã,
nhưng tại đây gã vẫn cảm nhận được một thứ tình cảm rất thân thiết. Ở ngoài
đốt pháo đùng đùng đẹt đẹt, trẻ nhỏ chạy tới chạy lui, tiếng đám đông la hét,
tiếng chuyện phiếm liên miên, còn gã cùng Tô Đàn Nhi đến chào hỏi mọi người..
Trong thâm tâm gã thật sự yêu thích cảm giác này.
Tà dương còn chưa khuất, dạ tiệc đã bắt đầu đưa món. Trong bầu không khí náo
nhiệt sáng lên bởi những ánh đuốc cùng chiếc đèn lồng mới thắp, trời dần dần
chuyển mình vào đêm, các loại âm thanh vang lên bất tận, tiếng sái quyền đấu
rượu, tiếng người say lè nhè, tiếng lão thái công gia chủ chúc mừng con cháu,
tiếng mấy đứa trẻ ngâm thơ tự làm. Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ba ả nha đầu
cũng rất vui vẻ, các nàng được sắp xếp ngồi không xa đám nha hoàn, chạy tới
chạy lui cười nói líu ríu, có khi lại chạy tới báo cáo chuyện gì đó với Tô Đàn
Nhi, thỉnh thoảng cũng bắt chuyện với Ninh Nghị
- Cô gia cô gia, các nàng hiện đang bàn luận chuyện người giảng cố sự đó...
Ninh Nghị chẳng qua ngẫu hứng giảng qua mấy cố sự trên lớp, không ngờ từ đám
tiểu bối lại truyền tới cả đám nha hoàn lẫn sai vặt, càng ngày càng lan rộng.
Ài, thời đại thiếu thốn các trò tiêu khiển là như vậy đấy!
Đại tiệc bắt đầu sớm, cho nên trời vào đêm chưa lâu đã chuyển sang tàn, nhưng
vì là đêm Trung Thu nên đương nhiên mọi người vẫn tiếp tục thưởng trăng. Lão
thái công và Tô Bá Dung cùng mọi người trò chuyện một chút, sau đó lão thái
công trở về tiểu viện nghỉ ngơi. Con cháu Tô gia lại kéo tới tiểu viện của lão
tán gẫu, đại khái là phải nói chuyện với Tô lão thái gia mới được. Một số
người trẻ tuổi muốn đi chơi cũng phải tuân theo trình tự này. Còn Tô Bá Dung
huynh đệ ba người, mỗi người quản sự một nhóm của mình, sau khi phát lì xì
xong thì tận lực thay phiên nhau tâm sự dăm lời phế phủ cùng bọn chúng.
Lão thái công năm nay đã ngoài bảy mươi nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh,
tinh thần quắc thước, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi trong lúc ăn cơm cũng đã cùng
lão chào hỏi qua, lúc này lại tới nghe lão thái công dặn dò mấy lời dạng như:
“ các con sau này phải giúp đỡ lẫn nhau”, rồi thúc giục “con bệnh” Ninh Nghị
sớm về nghỉ ngơi, dẫu rằng lúc này thần sắc Ninh Nghị đã trở nên bình thường,
chỉ là cổ họng vẫn còn hơi rát.
Nếu như là ở hiện đại, thân thể tuổi hai mươi dẫu không cần uống thuốc cũng có
thể tự khỏi cảm mạo, bây giờ lại bị lão nhân thất thập cổ lai hy dặn dò chăm
sóc sức khỏe như một đứa trẻ, trong lòng Ninh Nghị có chút khổ tâm. Nhưng
chuyện đã như vậy gã cũng không có biện pháp gì, mấy tháng trước cường độ rèn
luyện thân thể không lớn, vẻn vẹn chỉ là mấy động tác thể hình căn bản, bởi
vậy không có mấy tác dụng với thân thể thư sinh yếu đuối. Sắp tới đây mình
phải đem hệ thống các bài tập rèn luyện cơ thể thực hành mỗi ngày mới được!
Một đường trở lại tiểu lâu, Tô Đàn Nhi theo Ninh Nghị tiến vào gian phòng của
gã, một chút trầm mặc sau khi dặn dò Ninh Nghị nghỉ ngơi cho tốt, rồi Tô Đàn
Nhi ám chỉ nàng sẽ rời nhà vào buổi tối để tham dự hội thơ Bộc Viên.
Bất luận Ninh Nghị có sinh bệnh hay không, Tô Đàn Nhi nhất định sẽ tham dự hội
thơ Bộc Viên. Bởi vì đối với nàng mà nói, mục đích chủ yếu vẫn là cùng những
người khác thiết lập quan hệ, bàn chuyện làm ăn. Về chuyện này, dẫu Ninh Nghị
có mất hứng, hay thậm chí có xảy ra tranh cãi nàng cũng không thay đổi ý kiến.
Chỉ là phận làm thê tử, tại thời điểm tướng công lâm bệnh mà lại xuất đầu lộ
diện bên ngoài, quả là có chút kỳ cục.
Nhưng Ninh Nghị có thể hiểu được việc này, gã chỉ thấy chuyện này có chút thú
vị. Tiểu thê tử của gã một mặt chắc chắn sẽ không từ bỏ công việc làm ăn của
Tô gia, mặt khác lại tận lực vun đắp cho cuộc hôn nhân, dù cho hiện tại vẫn
chỉ là hữu danh vô thực và nàng đang giữ quyền chủ đạo. Nữ nhân cổ đại ơi, nỗ
lực này thật sự khiến gã cảm thấy rất khả ái.
Thưởng thức một phen nỗ lực của Tô Đàn Nhi, không muốn làm cho nàng phải nhọc
lòng suy nghĩ, Ninh Nghị liền cười bảo nàng mau rời đi cho sớm. Đợi đến lúc Tô
Đàn Nhi chuẩn bị rời khỏi và căn dặn tiểu Thiền chiếu cố cho gã cẩn thận, gã
mới giật mình nói:
- Ồ, không cần đâu, cứ để tiểu Thiền vui vẻ một chút, ta không có việc gì,
đọc sách một chút sẽ ngủ.
Hội thơ Bộc viên diễn ra nhộn nhịp trên sân khấu gồm sáu chiếc thuyền hoa kết
lại, dọc theo đường đi còn có thể thưởng thức toàn bộ sự rực rỡ của những ánh
đèn hoa trên sông Tần Hoài. Chứng kiến khung cảnh này, dù là ai chăng nữa cũng
đều có cảm giác hưởng thụ. Mấy ngày hôm trước tiểu Thiền còn phấn khởi giới
thiệu cho gã bao nhiêu thú vui của hội thơ lần này, bởi vì trước đây mỗi lần
tham gia hội thơ Tô Đàn Nhi đều đưa ba người các nàng cùng đi. Ninh Nghị rất
có cảm tình với Thiền nhi, không muốn vì mình mà làm tiểu nha đầu này mất
hứng, nhưng Tô Đàn Nhi vẫn không nói gì, Thiền nhi mỉm cười lắc đầu:
- Em không đi đâu, ở nhà hầu cô gia đọc sách.
Nếu xét về mặt tình cảm, Tô Đàn Nhi xem ba nha hoàn như muội muội, thân thiết
hơn nhiều so với Ninh Nghị. Nhưng dù sao nha hoàn vẫn là nha hoàn, chỉ là
người hầu, tiểu Thiền là người hiểu chuyện nên nàng cũng không cần nhiều lời.
Ninh Nghị phí hết nước bọt vẫn không thể lay chuyển được tiểu Thiền, cuối cùng
đành bỏ cuộc.
Hai người đứng tại hành lang lầu hai nhìn theo bóng dáng của ba nàng rời đi,
từ nơi này phóng tầm mắt ra ngoài, trạch viện của Tô gia trải rộng ra xa, kéo
dài đến tận hè phố, toàn bộ thành Giang Ninh một mảnh san sát nối tiếp nhau,
đèn đuốc rực rỡ, khung cảnh náo nhiệt. Lúc này nếu tìm được một chỗ trên à
nhìn xuống, khung cảnh cổ đại huy hoàng này sẽ có một phong vị rất khác, chỉ
là ngày hôm nay không có cơ hội để thưởng thức.
- Cô gia, chúng ta vào đi thôi.
Tiểu Thiền cười nói,
- Người cũng giảng cố sự cho tiểu Thiền nghe có được không?
- Mang ghế ra đây ngồi ta sẽ giảng cho nghe…
- Vậy em không nghe nữa.
Tiểu Thiền hé miệng, sau đó lại lắc lắc đầu:
- Nơi này gió lớn lắm, mau đi vào thôi…
- Không có việc gì, ngươi xem này, đâu có gió, hơn nữa ta mặc nhiều áo như
vậy…nếu thấy chưa yên tâm thì đội thêm cái mũ…Từ nơi này nhìn ra ngoài cũng
thú vị lắm, cứ như vậy đi, mang ghế ra đây, ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện Tây
Du Ký…Bằng không thì kể Tây Sương Ký cũng được.”
Nếu gã đã nói như vậy, Thiền nhi cũng chỉ có thể nghe theo, hai người mang ghế
ra ngồi trên bình đài, Tô gia lúc này đã không còn náo nhiệt như trước, thỉnh
thoảng có thể trông thấy vài người chuẩn bị xuất môn, xa xa tiếng pháo, tiếng
chiêng trống, tiếng la hét vẫn truyền đến. Đêm Trung Thu tuy là thời điểm dành
cho người thân, nhưng trên thực tế các loại gặp gỡ xã giao cũng không ít, số
người giống như Tô Đàn Nhi cũng không hiếm, hội đèn lồng, tiệc rượu, hội thơ
đủ loại…người bình thường chưa chắc đã muốn ở nhà, đi ra ngoài xem múa rồng,
múa lân, đóan đèn lồng mới thấy hết được sự náo nhiệt.
Mà lúc này tại nhiều nơi trong thành, các tiết mục cũng đã nối tiếp nhau bắt
đầu, có hội thơ đã treo lên bài thơ thứ nhất, rồi tiếp theo là vài thanh lâu
bắt đầu cất lời ca xướng những bài được tuyển, mấy hội thơ lớn nhất mọi người
vẫn đang lục đục kéo tới. Lúc Tô Đàn Nhi rời khỏi phủ cũng là lúc đám danh
nhân tụ tập tại hội thơ Chỉ Thủy ở Phan phủ. Ngày hôm nay Tần lão, người hay
cùng đám người Ninh Nghị đánh cờ tại bờ sông Tần Hoài cũng mặc trang phục khác
hẳn ngày thường, khi lão cùng tiểu thiếp Vân Nương vừa rời khỏi xe ngựa lập
tức có tùy tùng chạy tới nghênh tiếp:
- Tần công giá lâm, Phan phủ trên dưới thật lấy làm vẻ vang…
Người này chính là đương kim gia chủ của Phan gia, Phan Quang Ngạn, đồng thời
cũng là đại huynh của Lễ bộ thị lang kiêm Hàn lâm học sĩ Phan Minh Thần. Phan
Quang Ngạn tài học bất phàm, am hiểu hội họa, đặc biệt là đại hành gia về vẽ
tranh tiên hạc, người đời thường tôn xưng là Hạc ông. Mặc dù như thế, trước
mặt Tần lão y vẫn tỏ ra rất tôn kính. Hai người tuổi tác xấp xỉ, Tần lão vội
vã cười đáp lễ:
- Không dám, không dám! Hạc ông nếu cứ đa lễ như vậy, lần sau ta sẽ không dám
đến nữa…
- Ha ha, Tần Công lúc nào cũng hài hước…Đúng rồi, Minh công cũng đã đến…
Hai người hàn huyên một lúc rồi đi vào bên trong.
Không lâu sau, hội thơ Chỉ Thủy khai mạc. Chiếc thuyền lớn tạo thành bởi sáu
chiếc thuyền hoa liên kết lại vốn đậu tại khu vực náo nhiệt nhất ven sông Tần
Hoài cũng bắt đầu rời bến, thi từ lớp lớp từ các nhóm tụ hội truyền ra, khắp
thành là lời ca tiếng hát, là tiếng phách nhạc trong ánh đèn hoa, không khí
phong nhã càng trở nên nồng hậu, đêm Trung Thu náo nhiệt của thành phố này
chính thức bắt đầu.
------------------------
(1) Dịch nghĩa: không ngồi đúng vị trí thì không thể bàn chính sự.