Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi vang lên trước cửa nhà, khóe miệng Ninh Thư cong lên, cười nhẹ.
Cảnh sát cuối cùng cũng tới rồi.
Từ trên xe cảnh sát, mấy người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống, trong đó có nữ cảnh sát đã lấy lời khai của Ninh Thư lần trước.
Cha mẹ Vương nhìn thấy có cảnh sát đến thì mặt đều đổi sắc, là sợ mình bị ai đem ra kiện cáo.
Ninh Thư thậm chí còn nhìn thấy chân của mẹ Vương run rẩy.
Cũng không biết Lý Binh khi nhìn thấy những cảnh sát này thì bộ dạng sẽ như thế nào đây.
Nữ cảnh sát hỏi mẹ Vương: "Xin hỏi Vương Anh có ở đây không?"
Mẹ Vương không dám nhiều lời, liền dẫn nữ cảnh sát tới phòng của Ninh Thư.
Lúc này, Ninh Thư đang nằm ở trên giường, vành mắt hồng hồng, gương mặt tái nhợt, trông rất tiều tụy.
"Hiện tại chúng tôi muốn cô đi cùng để xác nhận đối tượng đã cưỡng dâm mình, cô có thể đi không?"
Loading...
Ninh Thư gật gật đầu: "Tôi có thể".
Nữ cảnh sát đỡ Ninh Thư đứng lên.
"Mày vậy mà lại đi báo cảnh sát, hiện tại còn chưa đủ mất mặt hay sao, mày là muốn làm ầm lên để tất cả mọi người đều biết phải không?". Cha Vương tức giận đến sùi bọt mép, hai tay đều run rẩy.
Ninh Thư khóc lóc nói: "Cha à, con không làm gì sai, con hoàn toàn không tự nguyện, con là bị cưỡng dâm, người sai không phải là con".
Nữ cảnh sát đứng cạnh Ninh Thư liền nói: "Cưỡng dâm là phạm pháp, mấy người đã không trình báo, ngược lại còn bao che, mấy người cũng có tội".
Nghe vậy, sắc mặt của mẹ Vương liền lập tức đổi đổi, kéo cha Vương lại rồi nhìn về phía cảnh sát mà nói: "Thưa cảnh sát, chồng tôi không phải là có ý đó, chính là sợ thanh danh của con gái bị hủy hoại, sau này sẽ không lấy được chồng mà thôi".
Nữ cảnh sát không thèm để ý đến bọn họ, đưa Ninh Thư ra xe, hướng đến nhà Lý Binh.
"Đừng sợ". Nữ cảnh sát cầm tay Ninh Thư mà an ủi.
Ninh Thư cúi đầu nói: "Cảm ơn, cô là người duy nhất ủng hộ tôi, người nhà đều coi việc tôi làm là mất mặt".
"Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô". Nữ cảnh sát ôn nhu mà nói.
Ninh Thư thật không ngờ cuối cùng mình lại được nhận sự cổ vũ cùng quan tâm từ một người xa lạ.
Gia cảnh Lý Binh thì đúng là nghèo rớt mồng tơi, trong nhà còn có một người mẹ già, cha hắn ngày trước đi đào quặng bị sập hầm, đến hiện tại còn không tìm thấy xác.
Chính là nói nghèo cực nghèo.
Xe cảnh sát dừng lại, mấy nam cảnh sát lập tức mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống xe đem Lý Binh trấn áp, còng tay hắn lại.
Lý Binh bị sợ đến mức muốn tè ra quần: "Tôi, tôi đã làm gì sai?"
"Anh bị nghi ngờ có liên quan đến việc cưỡng dâm người khác, hiện tại mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến". Cảnh sát nói.
"Tôi không có". Lý Binh chột dạ giải thích.
Ninh Thư lao xuống xe, chạy đến đối diện với Lý Binh, tay đấm chân đá: "Đúng là tên khốn này, hắn chính là người đã cưỡng dâm tôi".
Thời điểm động thủ với Lý Binh, Ninh Thư đã lén dùng tiểu xảo vào thân thể hắn.
"Tốt, hắn sẽ bị pháp luật trừng phạt". Nữ cảnh sát kéo Ninh Thư lại mà nói.
"Giải hắn đi". Nữ cảnh sát nói.
"Không được mang con trai tôi đi". Mẹ Lý Binh vọt ra: "Con trai tôi không có cưỡng dâm cô ta, đều là.."
"Đều là do cô ta quyến rũ nó, các người nên bắt cái con tiện nhân đấy chứ không phải bắt con trai tôi". Mẹ Lý Binh là một người đàn bà đanh đá, mụ ta ngay lập tức ngồi xuống đất ăn vạ: "Các người đừng hòng thấy chúng tôi mẹ góa con côi mà bắt nạt, đúng là không có đạo lý".
Hai chân của mụ ta giãy đành đạch còn hai tay thì cứ đập vào nền đất, bù lu bù loa lên: "Tất cả đều là do con tiện nhân này quyến rũ con trai tôi, hôm nay ai muốn mang con tôi đi, tôi quyết liều mạng với người đó".
Nữ cảnh sát lấy ra lệnh bắt giữ: "Đây là lệnh bắt giữ con trai bà".
"Tôi mặc kệ cái lệnh bắt giữ của mấy người, nếu hôm nay các người bắt con tôi đi, tôi liền chết cho các người coi".
"Bớ làng nước ơi, mau đến đây mà xem này, xem người ta bắt nạt mẹ góa con côi này, tốt, các người có giỏi thì giết tôi đi". Thanh âm của mẹ Lý Binh cao chót vót, rất nhịp điệu.
Ninh Thư trốn ở đằng sau lưng của nữ cảnh sát, vẻ mặt sợ hãi mà nhìn mụ ta khóc lóc om sòm.
Nữ cảnh sát dường như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nói thẳng: "Người này đang cản trở người thi hành công vụ, bắt luôn về đồn".
Mẹ Lý Binh lập tức trợn tròn mắt.
Thế là rốt cục cả Lý Binh và mẹ hắn đều bị áp giải lên xe.
Lúc này, nữ cảnh sát mới hỏi Ninh Thư: "Cô có muốn cha mẹ đi cùng không?"
Ninh Thư liền lắc đầu: "Một mình tôi là được rồi, cha mẹ tôi là thấy hành động của tôi rất mất mặt".
"Cái con tiện nhân này, chính mày đã quyến rũ con tao, nếu mày không chạy đến trước mặt nó thì cái loại như mày con tao đến nhìn còn chẳng thèm".
"Còn cưỡng dâm mày á? Tao nhổ vào, không tự nhìn lại bản thân mình đi".
"Chắc chắn là mày đã ép buộc con tao chứ con tao sao có thể cưỡng ép một con tiện nhân như mày được". Miệng của mẹ Lý Binh liên tục tuôn ra những lời xấu xa.
Ninh Thư cúi đầu gạt lệ không nói gì, nữ cảnh sát cũng im lặng.
Mụ ta bảo cô cưỡng ép con trai mụ mà không nhìn lại con mình, vừa xấu vừa nghèo lại đê tiện, không có lấy một phần tốt đẹp.
"Im miệng, bà càng làm loạn thì con trai bà tội càng nặng thêm thôi". Nữ cảnh sát lạnh giọng nói.
"Mẹ, đừng nói nữa". Lý Binh lập tức nói.
Con trai đã nói vậy, mụ ta liền cũng không dám nói chuyện nữa.
Sau này về già mụ còn muốn được con trai chăm sóc nên không dám cãi lời nó, bất quá vẫn là dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Ninh Thư đang ngồi ở phía trước.
"Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi". Lý Binh với hàm răng hơi vàng, dùng dáng vẻ nịnh nọt nói với cảnh sát: "Tôi và Vương Anh đang tìm hiểu nhau, chuyện kia thì cũng là bình thường của các cặp đôi thôi".
Ninh Thư liều mạng mà lắc đầu: "Không phải, là hắn cưỡng dâm tôi, tôi và hắn không có tìm hiểu nhau gì hết, một lão già xấu xí như hắn hơn nữa trong nhà còn có một bà mẹ già đanh đá thì làm gì có ai muốn cưới hắn".
"Con tiện nhân này, mày thử nói nữa xem, tao sẽ xé nát
mày ra, xem mày làm sao mà quyến rũ được đàn ông nữa, lời con tao nói là đúng". Mẹ Lý Binh dùng những lời lẽ thô tục mà mắng chửi Ninh Thư.
Mụ ta mắng chửi rất to lại còn khó nghe khiến cảnh sát xung quanh đều nhịn không được mà nhíu mày.
Ninh Thư: -_-
Chậc chậc chậc, người ủy thác cùng loại người này sống chung một nhà quả thật như địa ngục trần gian.
Mỗi ngày mụ ta sẽ dùng những lời khó nghe nhất, dơ bẩn nhất để công kích người ủy thác.
Thật muốn khâu miệng mụ ta lại.
Người đàn bà đanh đá này quả thật là làm người khác chán ghét.
Đến đồn công an Huyện, Lý Binh liền bị áp giải đến phòng thẩm vấn.
"Vương Anh, cô giỏi lắm, để tôi xem sau này liệu có thằng đàn ông nào dám cưới cái loại con gái không biết xấu hổ như cô không". Lý Binh quát Ninh Thư.
Ninh Thư đến nhìn còn không muốn nhìn hắn, chính là bởi vì hắn quá xấu.
Ninh Thư nhìn nữ cảnh sát mà nói: "Hắn lại uy hiếp tôi".
"Cô yên tâm, những gì hắn làm chúng tôi đều thấy hết".
Bị áp giải vào phòng thẩm vấn, Lý Binh bị cảnh sát lấy nước bọt để so sánh ADN mà Ninh Thư đã cung cấp trước đó.
"Hiện tại chưa có kết quả kiểm tra, nếu bây giờ anh chịu thừa nhận thì cũng được coi là tự thú". Cảnh sát nói với Lý Binh.
Dưới bàn, chân Lý Binh run lập cập nhưng hắn vẫn khẳng định mình không phải cưỡng dâm: "Tôi không cưỡng dâm, là cô ta nói dối".
"Đúng vậy, là cô ta quyến rũ tôi, đều là đàn ông chắc các anh cũng hiểu khi bị nữ nhân quyến rũ liền rất khó mà cầm lòng được".
"Thêm vào đó, tôi cũng chưa có vợ".
Lý Binh tuy cứng miệng như vậy nhưng trên trán toàn là mồ hôi lạnh, dưới bàn thì chân run lẩy bẩy, ánh mắt thì đảo như rang lạc.
Đây chính là dáng vẻ của người đang chột dạ, có mù cũng biết hắn đang nói dối.
(Xong chương)