logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Cha Vương không ngừng hút thuốc, khuôn mặt càng nhìn càng thấy già nua.

Lúc này, Vương Siêu với vẻ mặt tức giận, nhìn đến trên mâm cơm đã không còn đồ ăn, liền đem đũa ném đi: "Ăn cái gì đây, đồ ăn đều đã bị chị ta ăn sạch rồi".

Mẹ Vương lập tức nói: "Còn bánh bao có thể ăn mà, Siêu à, con tạm chấp nhận một chút, buổi tối mẹ sẽ chiên trứng cho con".

"Không muốn ăn, phiền muốn chết". Trên mặt Vương Siêu có một vết đỏ vì bị Ninh Thư đánh, hiện tại đã bắt đầu sưng.

Vương Siêu sờ lên chỗ vết thương: "Khuôn mặt con mà có làm sao thì Vương Anh đừng hòng sống yên".

"Với gương mặt này thì làm sao gặp mọi người được, con không đi học đâu, mẹ đi xin phép thầy cho con nghỉ học đi". Vương Siêu thở phì phò nói.

Mẹ Vương lập tức nói: "Sao có thể không đi học, không đi học sao có thể theo kịp chương trình học, con cần phải học thật tốt Trung học Phổ Thông, sau này còn thi lên Đại Học nữa".

"Con mà đỗ Đại học thì cha và mẹ dù có phải bán tất cả tài sản trong nhà cũng sẽ tạo điều kiện cho con đi học, tương lai con liền có thể làm rạng danh dòng họ".

"Nói nhiều thật là phiền, thi Đại học là chuyện tương lai xa, trước tiên mẹ phải đi xin phép nghỉ học cho con".

"Kẻ điên Vương Anh sẽ khiến con bị bạn học chê cười". Vương Siêu mang theo sự bực bội không chịu nổi mà trở về phòng mình.

Loading...

Ninh Thư ở trong phòng nghe thấy lời nói của mẹ Vương liền nhếch miệng, với thành tích học tập của Vương Siêu thì thi đậu Trung học phổ thông còn chưa hề nắm chắc chứ không nói đến việc thi Đại học.

Tán gia bại sản cũng phải tạo điều kiện, chậc chậc..

Chờ sau này đến lúc Vương Siêu lấy vợ, cha mẹ Vương tha hồ mà tán gia bại sản.

Ninh Thư trong lòng đã có kế hoạch, đợi đến lúc giải quyết xong chuyện Lý Binh, cô muốn đi ra ngoài tìm việc.

Nơi này luôn tập hợp một đám phụ nữ lắm mồm, dùng lời nói ác độc để công kích người khác.

Mà hiện tại cô là vô cùng chán ghét đám người này.

Còn người trong nhà thì muốn cô chết đi cho rảnh nợ. Quả thật, chả có gì lưu luyến ở nơi đây.

Ninh Thư đợi thêm một thời gian nữa khi có kết quả xét nghiệm liền có thể bắt giữ Lý Binh.

Tên khốn đê tiện, cô sẽ không bỏ qua nhẹ nhàng cho hắn như vậy.

Vốn chính là một thằng đàn ông đã 30 tuổi, đi cưỡng dâm một thiếu nữ 18 tuổi, liền sau đó có vợ, có luôn con.

Trần đời này lại có kẻ đê tiện như vậy, đến tuổi không lấy được vợ, liền đi ra ngoài cưỡng dâm một thiếu nữ, sau đó lấy thiếu nữ đó làm vợ.

Ninh Thư trong lòng có loại cảm giác muốn mắng người.

Hiện tại cô đã bị hắn cưỡng dâm nhưng nhất quyết cũng sẽ không thỏa hiệp, cô sẽ để lại quá khứ phía sau mà sống một cuộc đời mới.

Người ủy thác chính là vẫn luôn không thoát được bóng ma tâm lý.

Bởi vì sự việc đó mà tổn thương, Vương Anh cảm thấy cuộc đời mình coi như xong rồi, không có tư cách để bắt đầu lại từ đầu.

Thế nhưng, làm Ninh Thư phẫn nộ chính là tên cưỡng dâm Lý Binh kia hễ có thời gian rảnh đều lượn lờ trước cửa nhà cô.

Có đôi khi hắn còn gọi tên cô, kéo theo một đám đông vây quanh xem trò vui.

Thời gian này, cửa nhà Vương gia luôn là gắt gao đóng kín, không dám bén mảng ra ngoài.

Qua cửa sổ Ninh Thư nhìn thấy Lý Binh.

Lý Binh là một tên rất xấu trai, khiến Ninh Thư không nhìn được mà phải che mắt lại, thảo nào vẫn luôn không lấy được vợ.

Vừa xấu vừa nghèo, làm Ninh Thư buồn nôn hơn chính là Lý Binh cố ý trước mặt Ninh Thư sờ xuống phần thân dưới của hắn.

Chính là quá phách lối đi.

Hiện tại cho hắn phách lối, sau này hắn sẽ phải run rẩy ngay thôi.

"Mày đúng là đáng chết, làm ra chuyện mất mặt như vậy, tự nhìn bản thân mình xem..". Mẹ Vương cứ líu lo mắng chửi không ngừng. "Sao mày không đi chết đi, xảy ra chuyện như vậy sống làm gì nữa".

"Thay vì mắng chửi con, nếu có bản lĩnh thì đi mà mắng kẻ bên ngoài kia kìa". Ninh Thư bật cười thành tiếng.

Đúng là tình cảm lạnh nhạt, là ruột thịt với nhau mà xem cô như kẻ thù, chỉ mong cô chết quách đi cho rồi.

Ninh Thư cầm luôn cây kéo to chuyên đóng đế giày của mẹ Vương, mở cửa chạy đến chỗ Lý Binh đang đứng.

Nhìn thấy Ninh Thư cầm cây kéo to, Lý Binh mặt biến sắc, liền co cẳng chạy biến.

Người xung quanh cũng liền giải tán, sợ Ninh Thư bị kích thích thì trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

"Mày còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao, làm gì có nữ nhân nào như mày, xem chừng tên kia khá có hứng thú với mày". Cha Vương tay cầm điếu thuốc hút mà run rẩy.

Ồ thì ra là núp ở trong phòng thì không mất mặt, tính tình đã không tốt còn sĩ diện hão.

Ta khinh.

"Đồ đàn bà đê tiện". Vương Siêu hướng đến Ninh Thư mà mắng một câu, hắn là cố ý làm Ninh Thư tổn thương, hiển nhiên là vẫn còn ghi hận chuyện Ninh Thư đánh vào mặt của hắn.

Ninh Thư cầm cái kéo cắt thành hai tiếng "răng rắc" : "Câm miệng, nếu không tối nay chị sẽ dùng cái kéo này cắt luôn đầu lưỡi của em đó".

"Chị chính là kẻ điên". Vương Siêu tức hận mà nói, nhưng nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh, lạnh băng của Ninh Thư thì trong lòng lại dâng lên cảm xúc sợ hãi. Tuy vậy, hắn vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, cố không cho người khác thấy mình đang run rẩy.

"Đúng là phế vật". Ninh Thư khinh bỉ mà mắng.

"Đó là em trai mày, sao mày có thể như vậy mà dọa dẫm nó". Mẹ Vương rất bất mãn mà nói, bà đưa tay lên định đánh Ninh Thư như một thói quen nhưng ngay sau đó liền lập tức thu tay lại.

"Con không chỉ dọa dẫm thôi đâu mẹ à, nếu nó còn ăn nói như vậy nữa thì con liền đánh chết nó luôn". Da thịt trên mặt Ninh Thư rung lên, nhìn Vương Siêu với thái độ rất hung ác.

Vương Siêu ngậm chặt mồm, không dám hé răng.

Gần đây Ninh Thư quả thật rất ghê gớm đi, giờ ăn cơm thì ăn hết sạch thức ăn, không để lại cho Vương Siêu cái gì.

Vương Siêu cũng không có cách nào ăn cơm thật ngon vì đã lâu rồi luôn bị Ninh Thư dành hết đồ tốt.

Mẹ Vương thương con trai nên khuya khoắt thường phải làm trứng tráng, mì thịt băm cho hắn ăn.

Ninh Thư: -_-

Chính là đề phòng cô như đề phòng cướp.

Bất quá hiện tại trong nhà cũng sẽ không có ai dám lớn tiếng với cô, cũng không ai dám ra tay đánh cô.

Cha mẹ Vương là sợ cô sẽ nổi điên mà đi trừng trị Vương Siêu.

Trước đây người ta đồn cô bị Lý Binh cưỡng dâm, hiện tại thì có lời đồn mới, đó chính là sau khi bị cưỡng dâm thì Vương Anh phát điên rồi.

Điên rồi, Vương Anh phát điên rồi, không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mặt cô bằng không sẽ bị cô đánh đến nỗi phải băng bó.

Cha Vương nghe người ta nói như vậy thì tựa hồ thật để ý, muốn đem Ninh Thư vào thẳng luôn Bệnh viện tâm thần.

Ninh Thư đối với cái này quả thật không biết nói sao, cô chỉ là đang bảo vệ bản thân, vậy mà trong mắt người khác lại là hành động điên cuồng.

Chẳng lẽ cô phải sợ hãi rụt rè, khóc sướt mướt để cho người khác chế giễu sao?

Như vậy mới khiến cho bọn họ thỏa mãn à?

Cho dù cô có chết đi thì những người này cũng sẽ nhìn thi thể của cô mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thấy cha Vương không nói gì, Ninh Thư liền nói: "Nếu muốn đưa con vào bệnh viện tâm thần thì chắc chắn con sẽ không đi một mình đâu. Kiểu gì con cũng kéo được Vương Siêu đi, ai bảo tình cảm chị em của chúng con rất tốt".

"Nếu mà em trai không chịu đi cùng thì con sẽ chặt đứt cánh tay của nó, mang theo cánh tay đó cùng đi Bệnh viện tâm thần". Ninh Thư cười híp mắt mà nói, liền đem một cái dao phay đã rỉ sắt đặt lên bàn.

"Đồ điên, liên quan gì tới tôi?" Vương Siêu xanh mặt nói, vết thương trên mặt bị Ninh Thư đánh lại bắt đầu đau.

Sắc mặt của cha mẹ Vương ngày càng khó coi, cũng không dám nhắc đến việc muốn đem Ninh Thư đến bệnh viện tâm thần.

Ninh Thư coi thường mà nhìn họ, vươn tay vỗ lên bả vai của Vương Siêu: "Em trai, chị rất thương em, dù có đi đến đâu chị cũng sẽ không quên em, em trai à".

Vương Siêu bị hành động vỗ vai của Ninh Thư dọa đến thân thể run lên một chút.

Vương Siêu: Đúng là có bệnh..

(Xong chương)

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn