logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Mẹ Vương nghe thấy Ninh Thư đã tiêu hết sạch tiền thì tức khắc đau lòng đến run rẩy.

Bà chạy ngay ra cửa, với được một cành cây liền hướng về phía Ninh Thư mà đánh.

Ninh Thư: -_-

Ồ, cảm giác thế giới thật sự đen tối đó nha.

Mẹ Vương cầm cành cây giơ lên toan đánh vào người Ninh Thư. Lúc này, thân ảnh Ninh Thư chợt lóe lên, cô nghiêng người nhanh chóng đoạt lấy cành cây trong tay bà, sau đó một bộ dạng hắc ám mà nhìn về phía Vương Siêu.

Cành cây trong tay Ninh Thư múa may hướng về phía Vương Siêu, khiến hắn sợ hãi mà lùi lại. Thấy cảnh tượng đó, cha mẹ Vương trong lòng cực tức giận, nhưng mà trong lòng Ninh Thư cũng tức giận vô cùng.

Ninh Thư có thể không đánh trưởng bối, nhưng mà đối với Vương Siêu thì cô liền không kiêng nể gì.

Ninh Thư xuống tay với Vương Siêu khá tàn nhẫn, quất một chút trên người hắn liền có một vệt đỏ.

Vương Siêu đau đến độ kêu to thành tiếng, khuôn mặt trở nên vặn vẹo: "Chị dám làm vậy với tôi, chị.."

Vương Siêu chưa dứt lời thì Ninh Thư lại múa may cành cây, quất thêm một chút trên mặt Vương Siêu khiến hắn lập tức ôm mặt rên rỉ.

Loading...

Ninh Thư cứ như thế mà lấy cành cây quất lên trên người Vương Siêu, Vương Siêu đau đớn vô cùng chỉ biết kêu la, chạy quanh sân nhà để tránh đi cành cây của Ninh Thư.

Ninh Thư vẫn không buông tha hắn, vẫn đuổi ở phía sau, quất cành cây lên người hắn. Quá sợ hãi, Vương Siêu vội vàng chạy lại trốn sau lưng mẹ Vương.

"Mẹ, cứu con, chị ta điên rồi". Vương Siêu nhe răng trợn mắt, ở tuổi dậy thị thân hình hắn giờ đã cao lớn hơn mẹ Vương nhưng hiện tại lại co rúm, trốn đằng sau lưng mẹ.

Khóe miệng Ninh Thư nhếch lên, thật đúng là một phế vật a.

Theo thống kê, hiện tại cứ 100 bé gái thì sẽ có 113 bé trai, như vậy sẽ có 13 bé trai không có bé gái để xứng đôi, những bé trai này chắc sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời.

Ninh Thư cảm thấy thật xứng đáng, trọng nam khinh nữ cho lắm vào, con trai phế vật như thế này cũng khó mà lấy được vợ.

"Mày thật đáng chém ngàn đao, đã như vậy rồi còn dám đánh em trai mày". Mẹ Vương tức giận mà hét lên với Ninh Thư, đem con trai bảo hộ đằng sau lưng.

Ninh Thư thong thả cầm cành cây, nhẹ nhàng gõ lên lòng bàn tay: "Về sau nếu mẹ lại muốn đánh con, con liền đánh nó".

Từ nhỏ đến lớn, Vương Anh đã ăn không biết bao nhiêu trận đòn roi, hơn nữa hầu hết là do mẹ Vương đánh.

Cũng là mẹ Vương, ngày thường luôn luôn che chở Vương Siêu, hắn thích gì đều được nấy.

Trong nhà có cái gì tốt, có gì ngon đều là dành cho Vương Siêu trước tiên.

Ninh Thư cảm thấy là phi thường chán ghét, cùng là nữ nhân vì cái gì lại đối xử với con gái mình như vậy.

"Chị đúng là kẻ điên". Vương Siêu từ sau lưng mẹ Vương vươn đầu: "Chị bị người ta cưỡng dâm nên phát điên, liền lấy tôi để trút giận".

Ninh Thư cười lạnh một tiếng: "Em trai à, tốt nhất tối nay đừng đi ngủ, bằng không không biết chừng chị sẽ cắt đầu lưỡi em đó".

Dĩ nhiên Ninh Thư cũng sẽ không động thủ với cha mẹ, nhưng là đối với Vương Siêu thì sao?

Đánh Vương Siêu tuyệt đối sẽ làm hai vợ chồng già đau lòng đi.

Loại phế vật này liền đánh càng nhiều càng tốt, miễn cho việc ra ngoài xã hội gây tai họa.

Cha mẹ Vương còn trông cậy vào Vương Siêu sau này chăm sóc họ, nhưng mà không biết với thằng con trai này thì họ sẽ vào quan tài nhanh hơn thôi.

"Đúng là đồ không biết xấu hổ". Cha Vương nắm lấy chén trà trên bàn ném về phía Ninh Thư.

Ninh Thư nhẹ nhàng né tránh chén trà, cái chén rơi xuống đất, nước bên trong đổ ra, khói trắng bốc lên.

"Coi như con mất mặt đi, nhưng cha liệu có dám đi tìm Lý Binh không?" Ninh Thư nhàn nhạt hỏi.

"Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao, muốn nháo để cho tất cả mọi người đều biết phải không, tao sao tao lại sinh ra một đứa con gái đáng chết như mày nhỉ?". Thanh âm sắc nhọn của mẹ Vương rít lên, nói rồi bà vỗ vỗ mặt mình: "Mày không sợ mất mặt nhưng tao sợ".

Ninh Thư: "Hèn yếu, chỉ giễu võ dương oai được với người nhà".

Ninh Thư đi vào phòng mình, đóng cửa lại.

Dù sao cô cũng không thể trông mong bọn họ thay cô đi đòi công đạo được.

Chính là bởi vì người ủy thác trong lòng bọn họ không có lấy một phân giá trị.

Theo quan niệm của bọn họ, con gái thì sớm hay muộn cũng trở thành người của nhà khác, đến lúc đó thu chút lễ vật coi như xong.

Cho con gái đi học hay làm gì đó cũng đều là phí phạm.

Ngoài cửa mẹ Vương vẫn mắng chửi luôn mồm.

Bà mắng Ninh Thư không biết xấu hổ, phí công nuôi dưỡng, sớm biết trước như thế này đã không đẻ cô ra.

Tránh việc cô lớn lên làm bại hoại nề nếp gia đình, nữ nhân không biết xấu hổ như cô thì sau này nam nhân nào muốn.

Không chỉ có giọng của mẹ Vương, còn có giọng vịt đực của Vương Siêu, giọng của ba Vương. Họ nhất quyết không để cô yên.

Ninh Thư nghe mẹ Vương nói, nội tâm không hề dao động, chỉ là cảm thấy có điểm thật đáng buồn.

Đây đúng là xã hội nam quyền.

Quyền lợi của nữ nhân đều bị tước đoạt, không những thế quan niệm này cứ như vậy mà truyền qua các thế hệ.

Bọn họ muốn cô chết, cố liền cố tình muốn sống, đã thế còn phải sống tốt hơn bất kỳ kẻ nào.

Nội tâm mạnh mẽ mới là thật sự cường đại, lấy nội tâm mạnh mẽ để giải quyết chính những chuyện này.

Tất cả mọi người đều thổi phồng chuyện cô bị cưỡng dâm, coi việc bị cưỡng dâm với bị giết, bị thương tổn là giống nhau.

Phàm là những tin tức về quan hệ nam nữ thì nữ nhân vẫn luôn là đối tượng bị người khác xem thường.

Ninh Thư ở trong phòng tu luyện, phía dưới thân vẫn luôn không thoải mái, còn có một vết máu nhỏ dính ở trên quần.

Ninh Thư dùng tia linh khí duy nhất trong thân thể để điều hòa lại.

Chờ đến giờ ăn cơm cũng không có người kêu Ninh Thư.

Mặc kệ, Ninh Thư mở cửa rồi tự ngồi vào bàn ăn, cầm lấy vài miếng thịt cho vào bánh bao, cứ thế ăn.

Vương Siêu nhìn Ninh Thư, bình thường thì mấy thứ này đều là dành cho hắn, để hắn bồi bổ cơ thể.

Vương SIêu vẫn luôn cảm thấy bản thân chưa đủ cao lớn, cũng chính bởi vì các nhà khác đều có sữa bò để uống còn nhà hắn thì không. Điều này khiến Vương Siêu rất bất mãn.

Trong nhà có cái gì ngon, bổ dưỡng đều sẽ dành cho Vương Siêu, đây chính là quy tắc cơ bản trong nhà, mà Vương Anh ngày thường cũng hiểu rõ điều này nên sẽ không động vào thức ăn của Vương Siêu.

Hiện tại Ninh Thư lại dám ăn thịt khiến Vương Siêu thực sự tức giận.

Ninh Thư cắn bánh bao, làm như không thấy ánh mắt phẫn nộ của Vương Siêu, khóe miệng nhếch lên nói: "Nhìn gì mà nhìn, có phải lại muốn ăn đòn?".

"Chị.." Kẻ điên, Vương Siêu phẫn hận mà cắn bánh bao.

"Bang" – Cha Vương đập đũa thật mạnh xuống bàn, khuôn mặt già nua tràn đầy tức giận: "Nhìn xem bộ dạng hiện tại có ra thể thống gì không, cút xuống nhà bếp mà ăn cơm".

"Ngày thường chính là quá nuông chiều mày, giờ mày còn dám ngồi vào bàn ăn cơm, làm gì có nữ nhân nào như thế". Cha Vương xanh mặt nói.

Nga, cô như thế nào mà đã quên mất ở nơi này nữ nhân đều không thể ngồi vào bàn ăn cơm chung với gia đình.

Nữ nhân chính là tự lấy một cái ghế nhỏ ở phòng bếp, ngồi lên đó mà ăn cơm.

Thế nhưng, Ninh Thư vậy mà vẫn ngồi không nhúc nhích, không có thành ý mà nói: "Cảm ơn đại ân đại đức của cha".

Ninh Thư nhoắng cái đã ăn uống no nê, mâm đồ ăn đã bị cô ăn gần hết, thỏa mãn mà nói: "Lần đầu tiên ăn lại ngon miệng như vậy, trước kia đũa cũng không dám cầm lên mà gắp".

"Con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn". Ninh Thư đứng lên xoay người trở về phòng.

Mẹ Vương sắc mặt khó coi: "Có phải con bé chết tiệt này bị kích thích đến điên rồi không?"

Hiện tại bà đúng là không dám động thủ với đứa con gái này, sợ Ninh Thư sẽ ngay lập tức xử lý Vương Siêu.

(Xong chương)

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn