Vương Anh chính là trong hoàn cảnh như thế mà trưởng thành, đối với việc bản thân bị cưỡng dâm là cực kỳ muộn phiền.
Cô cảm thấy chính mình thật nhục nhã, hơn nữa cô còn vô cùng để ý đến những lời đàm tiếu, gièm pha xung quanh.
Là nữ nhân, chắc chắn không ai có thể không để tâm đến việc bản thân bị làm ra loại sự tình đó.
Thế nhưng chuyện không muốn thì cũng đã xảy ra rồi, ấy vậy mà xung quanh cô không có lấy một người an ủi, không những vậy họ còn liên tục làm tổn thương cô.
Suy nghĩ trong một khoảng thời gian, cuối cùng Ninh Thư nhận thấy báo án chính là biện pháp tốt nhất. Các người thích nghị luận, ta sẽ cho các người nghị luận.
Dũng sĩ chân chính sẽ có gan đối mặt với sóng gió nhân sinh.
Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa, điểm quan trọng bây giờ là phải đem chướng ngại trong lòng dẹp bỏ đi.
Đương nhiên, nếu Lý Binh chỉ phải ngồi tù thì thật sự quá tiện nghi cho hắn rồi.
Với cái kẻ thích cưỡng dâm người khác như hắn, trước tiên cứ làm cho hắn luẩn quẩn trong nhà tù đã đi.
Báo án xong, Ninh Thư liền chuẩn bị để trở về nhà.
Loading...
Cô đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ phải đối mặt với những lời gièm pha, công kích và cười nhạo của người xung quanh rồi.
Nữ cảnh sát đưa cho Ninh Thư hai túi bánh mì, sau đó nói: "Để tôi đưa cô về đi".
Nữ cảnh sát dự định lái xe đưa Ninh Thư về.
Ninh Thư xua xua tay: "Không phiền cô, tôi có thể tự về được"
"Được, cô đi đường cẩn thận, đợi có kết quả xét nghiệm liền sẽ đòi lại công bằng cho cô". Nữ cảnh sát nói.
"Cô đã chịu tổn thương, phải chăm sóc thật tốt cho bản thân, thỏa hiệp cũng không thể giải quyết được vấn đề, cô làm rất đúng". Nữ cảnh sát vỗ vỗ lên bả vai của Ninh Thư.
Khóe miệng Ninh Thư nhếch lên, biết là làm đúng nhưng dư luận xã hội chắc cũng sẽ kinh khủng lắm đây.
Đặc biệt là nữ nhân trong những tình huống như này đều lựa chọn thỏa hiệp bởi họ không muốn đối mặt với làn sóng dư luận khủng bố.
Ví như bị sàm sỡ trên xe buýt, có số ít nữ nhân sẽ phản kháng, tuy nhiên lại càng có rất nhiều lựa chọn không hé răng, họ nghĩ dù sao lát nữa cũng sẽ xuống xe, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Xã hội này chỉ biết giáo dục nữ nhân bảo vệ tốt chính bản thân mình, nhưng mà lại không răn đe nam nhân, không làm cho bọn họ biết rằng hành vi đó là không đúng, là phạm tội.
Mẹ nó.
Hiện tại đừng mơ Ninh Thư sẽ thỏa hiệp, tuyệt đối không.
Lại thêm một lần xóc nảy ngồi xe về nhà, tiền trên người đã tiêu gần hết, về nhà chắc chắn lại bị lải nhải.
Còn chưa đến cổng, từ xa xa Ninh Thư đã nhìn thấy quanh cổng nhà mình đang tụ tập một số người.
Đây là tình huống gì vậy?
Để xem. Ninh Thư mạnh mẽ bước về phía cổng nhà. Một đám phụ nữ nông thôn thấy Ninh Thư liền chỉ trỏ, có người mở miệng: "Còn dám ra ngoài, thật không biết xấu hổ".
"Tôi mà có đứa con gái như thế này thì tôi liền lập tức đâm chết".
Ninh Thư nhìn người phụ nữ vừa nói chuyện, da đã đen còn cố tình mặc một bộ váy đỏ thẫm, nhìn đúng khó ở.
"Bà muốn đâm chết tôi à, để tôi giúp nhé". Ninh Thư trực tiếp túm chặt đầu tóc của bà ta, sau đó làm bộ dạng chuẩn bị đập đầu bà ta vào tường.
Bị Ninh Thư nắm tóc, người phụ nữ sợ hãi kêu thất thanh, những người khác cũng vì thế mà chạy lại khuyên can.
Ninh Thư thấy thế cũng buông tha cho bà ta, nhưng trước khi thả tay ra cũng đã lấy được không ít tóc từ trên đầu.
Người phụ nữ kia đau đớn mà gào lên: "Con ranh đê tiện này thật không biết xấu hổ, đã bị nam nhân.."
Ngay lập tức bà ta được nhận một cái tát từ Ninh Thư: "Thử nói thêm câu nữa đi, xem bà có còn răng không?"
"Không có việc gì làm còn chạy đến trước cửa nhà người ta lải nhải lắm mồm, từ nay về sau tôi gặp bà một lần liền đánh một lần".
"Ồ tôi là đồ đê tiện, tôi phải chết đúng không, nhưng mà cho dù tôi chết tôi cũng phải kéo bà chết cùng, với cái đức hạnh này của bà thì xuống địa ngục cũng bị Diêm Vương rút lưỡi thôi". Gương mặt của Ninh Thư trở nên dữ tợn, âm trầm mà nòi: "Tôi dù có chết, biến thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua những người khua môi múa mép".
"Tôi thật muốn bóp cổ bà, rút đi đầu lưỡi của bà".
Người phụ nữ kia bị sự dữ tợn, âm trầm của Ninh Thư dọa sợ, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Cô, cô chính là bị Lý Binh cưỡng dâm".
"Thử nói thêm câu nữa xem". Ninh Thư nhàn nhạt nhìn bà ta. "Đúng, tôi là bị cưỡng dâm, nhưng chung quy còn tốt hơn người vụng trộm với nhân tình như bà, không biết nhìn lại bản thân mình mà xấu hổ đi."
"Mày nói hươu nói vượn gì đấy, tao có nhân tình khi nào, con ranh đê tiện này, hôm nay mày phải cùng tao nói chuyện rõ ràng". Người phụ nữ kích động mà hét lên với Ninh Thư.
Ninh Thư chầm chậm bước tới chỗ bà ta, thấy vậy sắc mặt bà ta biến đổi, liền sau đó chạy biến.
"Còn không cút hết đi, từ nay về sau còn tụ tập quanh nhà tôi thì tôi có chết cũng là do các người ép, tốt nhất là mong tôi sống tốt đi còn không tôi cũng không dám bảo đảm một khi bị kích thích sẽ làm ra sự tình gì đâu".
Ninh Thư nhe răng cười nói,
Đám đông xem náo nhiệt liền lôi kéo nhau đi về, vừa đi vừa ngoảnh lại lén lút nhìn trộm Ninh Thư.
Bọn họ càng nghị luận, gièm pha thì cô liền sẽ càng đáp trả, để xem bọn họ còn có thể làm gì nữa nào.
Ninh Thư định xoay người đi vào nhà thì một cái ghế từ đâu bay tới. Chính là cha của Vương Anh ném ra.
Cảm giác có thứ gì đang bay tới, thân thể của Ninh Thư ngay lập tức phản xạ có điều kiện, uyển chuyển mà né tránh. Nhìn thấy chiếc ghế lăn hai vòng rồi nằm trên mặt đất.
Cái này mà đụng phải thì thật sự đau à nha.
Ninh Thư dời tầm mắt đến cha của Vương Anh, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, trông thật già nua, làn da thì ngăm đen.
Cha Vương thở hồng hộc mà nhìn Ninh Thư, gương mặt đã đen nay lại càng đen, trông vô cùng khó coi: "Mày còn không biết xấu hổ mà vác mặt về nhà nữa à? Đúng là gia môn bất hạnh".
"Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy kia chứ?"
Ninh Thư thái độ nhàn nhạt mà nói: "Con là bị bắt ép, không phải do nguyện ý, con chính là người bị hại".
"Tại sao Lý Binh không cưỡng dâm người khác mà lại đi cưỡng dâm mày chứ?" Cha Vương nhìn đến bộ dạng không biết xấu hổ của Ninh Thư, sự phẫn nộ ngày càng tăng.
"Ai biết được, có lẽ hắn cho rằng cha là đồ vô dụng, em trai là đồ vô dụng, mẹ là đồ vô dụng, con là đồ vô dụng, cả gia đình ta đều vô dụng chỉ dám giễu võ dương oai với người trong nhà, chắc chắn không dám tìm hắn gây phiền toái nên hắn mới làm vậy".
Cha Vương tức giận đến độ thở dốc: "Thật không biết xấu hổ, mày thử nhìn lại bản thân mày xem, da mặt cũng quá dày rồi, thể diện của Vương gia đều bị mày ném đi hết, còn dám ở đây mà hồ ngôn".
"Vậy chẳng lẽ giờ muốn nhốt con vào lồng heo thả trôi sông à?". Quả thật, Ninh Thư không nghĩ đến việc tin tức lại lan truyền nhanh đến vậy.
Sự việc là đêm qua mới phát sinh, buổi sáng cô vừa lên Huyện báo án, lúc trở về thì trong nhà ngoài ngõ mọi người đều biết hết cả rồi.
Ninh Thư nhìn thái độ của người nhà, tim dần trở nên băng giá.
Chẳng những không thương xót con gái của mình bị cưỡng ép lại còn trách mắng, chửi bới.
Rõ ràng chuyện này không phải cô tự nguyện, cô là bị cưỡng ép.
Vương gia là cái kiểu tiền thì không có nhưng sĩ diện thì thừa, đối với tên Lý Binh xảo trá một chút dũng khí cũng biến mất tăm, rốt cục chỉ cảm thấy bị mất mặt.
Người nhà hận vì đã sinh ra một đứa con gái khiến họ mất mặt.
Không ai an ủi cô lấy một lời, ngược lại còn dùng lời nói tổn thương cô.
"Này, tiền chị sáng nay lấy được đâu rồi?" Vương Siêu hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư trợn trắng mắt: "Không biết, tiêu rồi".
"Mẹ, con còn muốn mua giày đá bóng". Vương Triều nhìn mẹ Vương mang theo bộ dạng bực bội.
Vương Siêu vốn dĩ là đang ở tuổi dậy thì nổi loạn, thích được chú ý, điều hắn quan tâm nhất lúc này là bây giờ đã không thể mua giày đá bóng.
Hắn đối với sự tình của Vương Anh cũng chỉ ít nhiều chú ý một chút, tựu chung lại cảm thấy rất mất mặt mà thôi.
"Vương Anh, tiền đâu rồi, mày cầm đi vài trăm đồng là tiêu vào đâu?" mẹ Vương hỏi Ninh Thư.
Mấy trăm đồng cũng không phải là ít à nha.
"Tiêu hết rồi". Ninh Thư tùy ý mà nói.
(Xong chương)