logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Lý Binh vẫn luôn phủ nhận hành vi cưỡng dâm của mình cho dù hiện tại hắn đang cực kỳ chột dạ, ai cũng có thể nhìn ra điều đó.

Thế nhưng hắn vẫn luôn khăng khăng rằng do Ninh Thư quyến rũ hắn và hai người chính là đang trong mối quan hệ yêu đương.

Thử hỏi bị người yêu cố tình quyến rũ thì hắn làm sao kiềm chế được.

Lúc sau, cảnh sát đem kết quả xét nghiệm đặt trước mặt Lý Binh: "Đây là bằng chứng, chúng tôi tìm thấy tinh dịch của anh trong cơ thể người bị hại".

"Tôi cùng Vương Anh đã phát sinh quan hệ xác thịt thì dĩ nhiên trong cơ thể cô ta phải có tinh dịch của tôi, tôi đã nói rồi, chúng tôi là mối quan hệ yêu đương, không có chuyện cưỡng dâm ở đây, cả hai đều hoàn toàn tự nguyện".

"Là con đàn bà đê tiện dó muốn lừa bịp để tống tiền tôi, tôi đúng là bị oan, quá oan đi mà". Lý Binh nhất mực kêu oan.

"Vậy anh giải thích như thế nào về video này? Hành động của anh chúng tôi đều thấy rõ". Cảnh sát đưa máy tính đến trước mặt Lý Binh rồi nhấn mở video.

Đây là video được lấy từ camera an ninh của siêu thị, chất lượng cũng không thật sự tốt.

Trong video có thể thấy đầu tiên là một cô gái đi vào kho hàng, không lâu sau, một người đàn ông cũng đi đến trước cửa kho, hắn nghiêng đầu nhìn trái phải và xung quanh một chút rồi sau đó cũng liền vào theo.

Trong video chính là gương mặt của Lý Binh, "Đây là anh".

Loading...

Mồ hôi trên trán Lý Binh rơi lả tả, hắn lắp bắp: "Tôi chính là định cùng người yêu thân mật một chút mà thôi".

Lý Binh là một tên nhân viên dỡ hàng, khi hàng hóa về đến siêu thị, Lý Binh sẽ dỡ hàng trên xe xuống và chuyển vào kho.

Có việc thì hắn đến siêu thị, không có thì liền rảnh rỗi ở nhà.

"Dù sao phía bên kia tố cáo bị anh cưỡng dâm, chuyện này hai bên tự thương lượng với nhau xem giải quyết riêng hay đưa ra pháp luật". Cảnh sát nói.

"Nếu như phía bên kia đồng ý sửa lời khai, thừa nhận mối quan hệ yêu đương thì chuyện này có thể giải quyết riêng. Còn nếu đối phương vẫn nhất quyết khởi kiện thì nhiều khả năng anh sẽ phải ngồi tù".

Lý Bình nghe đến việc sẽ phải ngồi tù ngay lập tức mặt tái đi: "Tôi sẽ phải ngồi tù?"

Trong suy nghĩ của Lý Binh thì chỉ có giết người mới phải ngồi tù, hắn lại không có giết người thì sao phải ngồi tù.

Trước tiên Lý Binh tạm thời bị tạm giam, còn vụ án này về sau diễn biến như thế nào cũng khó nói.

Tuy trong lòng đang có chút thấp thỏm, lo âu nhưng hắn vẫn tự an ủi mình rằng Vương Anh chắc chắn không dám làm to chuyện, chờ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa hắn sẽ được thả ra thôi.

"Cô có muốn giải quyết riêng chuyện này không?" Nữ cảnh sát đưa cho Ninh Thư ly giấy, trong đó có nước sôi.

Ninh Thư cầm ly nước, cúi đầu mà nói: "Trong chuyện này tôi là người bị hại nên tuyệt đối sẽ không giải quyết riêng".

Dựa vào đâu mà người bị hại luôn phải thừa nhận là tự nguyện chứ không phải bị cưỡng dâm, chính bởi cô là phụ nữ sao?

Ninh Thư chẳng sợ những lời đồn đại vớ vẩn càng chẳng sợ những lời công kích, bọn họ cũng chỉ là một đám lắm mồm chuyên đi thêu dệt mọi chuyện, chẳng đủ bản lĩnh để làm tổn thương cô dù chỉ là một cái móng tay.

Thỏa hiệp với tên tội phạm cưỡng dâm là chuyện không thể nào đi.

"Tôi tuyệt đối sẽ không giải quyết riêng". Theo quy định của pháp luật thì dùng bạo lực cưỡng ép hoặc là các thủ đoạn khác để cưỡng dâm phụ nữ sẽ phải chịu mức án từ 3 cho đến 10 năm tù.

Hiện tại, Lý Binh sống chết đều không nhận tội, một mực khăng khăng Vương Anh và hắn là quan hệ yêu đương.

"Để tôi đưa cô về". Nữ cảnh sát nói với Ninh Thư.

Ninh Thư liên tục cảm ơn: "Cảm ơn cô".

"Tôi là cảm thấy người nhà đối xử với cô cũng không tốt lắm, thấy cô và tôi đi cùng nhau chắc hẳn cũng có thể khiến họ kiêng dè một chút".

"Có lần chúng tôi cũng tiếp nhận báo án ở một thôn, cô không thể tưởng tượng được ở xã hội hiện đại này mà người ta vẫn còn dám đem một người phụ nữ chân bị buộc đá để ném xuống sông. May mà chúng tôi đến kịp còn không thì đúng là bi kịch".

Ninh Thư: -_-

"Nguyên nhân là do người phụ nữ kia là quả phụ, không những thế còn là một quả phụ xinh đẹp". Nữ cảnh sát thả lỏng tay rất bất đắc dĩ mà nói: "Có đôi khi có những con người ngu dốt và vô tri đến mức cô còn không tưởng tượng nổi".

Ninh Thư gật gật đầu: "Dù sao cũng cảm ơn cô". Mặc dù Ninh Thư biết không ai làm gì được mình nhưng tâm tư lo lắng này của nữ cảnh sát cũng khiến lòng Ninh Thư thật ấm áp.

Đúng là người có học, rất biết đạo lý và quan tâm người khác.

Nữ cảnh sát lái xe đưa Ninh Thư tới cửa nhà.

Ninh Thư bước xuống xe. Lúc này, mẹ Vương đang cho gà ăn, nhìn thoáng qua Ninh Thư rồi lại tiếp tục cho gà ăn.

Chẳng thèm quan tâm đến Ninh Thư.

Cha Vương thì ngồi ngay ở cửa hút thuốc mang theo khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

Vương Siêu thì chắc là đang ở trong phòng chơi điện tử.

Tóm lại, người nhà không một ai đón chào Ninh Thư về.

Ngay cả nữ cảnh sát cũng cảm thấy có chút xấu hộ với thái độ của họ, cô đi đến chuồng gà, nói với mẹ Vương: "Vương Anh là người bị hại, tâm lý sẽ bị ảnh hưởng, mọi người cần quan tâm, chăm sóc cô ấy nhiều hơn".

Mẹ Vương híp mắt lại, đem thóc trong chén rải vào chuồng gà rồi nói với nữ cảnh sát: "Nó làm ra chuyện như thế, khắp làng trên xóm dưới đều biết, nhà tôi đã quá mất mặt rồi. Giờ chúng tôi còn phải thờ nó như thờ Bồ tát nữa hả?"

Hai tay mẹ vương chắp lại lạy Ninh Thư một cái đầy vẻ châm chọc: "Chuyện mất mặt như vậy còn dám báo cảnh sát khiến cho mọi người đều biết, tôi là không dám nhận mình là mẹ nó".

"..."

Nữ cảnh sát liền không biết nói gì nữa, bất đắc dĩ mà nhìn Ninh Thư. Có một số chuyện không phải giải thích thì người khác sẽ hiểu.

Họ có lý lẽ của riêng họ, hơn nữa còn kiên định mà chắc chắn rằng lý lẽ của họ là đúng.

Nữ cảnh sát cũng không muốn mất thời gian với mẹ Vương thêm nữa, liền nói với Ninh Thư: "Đừng buồn, mặc kệ đi".

"Cũng như bị tai nạn xe phải cưa chân hay bị người ta dàn cảnh cướp bóc, đều có thể vượt qua hết".

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn nữ cảnh sát mà cười cười: "Cảm ơn cô, tôi đã biết".

"Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi". Nữ cảnh sát mở cửa xe.

Ninh Thư đi đến cửa trước của xe, nói với nữ cảnh sát: "Có thể cho tôi mượn bút ghi âm được không?"

Nữ cảnh sát liền lấy từ trong túi áo ra một chiếc bút ghi âm: "Cho cô, đây là công cụ điều tra của chúng tôi, cô trước tiên cứ cầm".

Ninh Thư cầm lấy bút ghi âm cho vào trong túi.

"Tôi đi đây, có chuyện gì phát sinh nhớ báo với tôi". Nữ cảnh sát giẫm chân ga, lái xe đi.

Mẹ Vương liếc mắt nhìn Ninh Thư: "Lại còn cười. Mày không có lấy một chút xấu hổ à?"

Ninh Thư nhẹ nhàng mà nói: "Không có, một chút cũng không, cái này chắc là do di truyền từ mẹ đó".

"Đứa con gái đáng chết..". Mẹ Vương giơ tay lên định đánh Ninh Thư, lập tức Ninh Thư hô to: "Em trai ơi, em trai yêu quý của chị đâu rồi, chị đây rất nhớ em".

Vẻ mặt của mẹ Vương liền biến đổi. Ninh Thư chẳng thèm quan tâm, đi thẳng về phòng mình. Lúc đi ngang qua cha Vương đang ngồi ở cửa, cô chào một tiếng: "Cha".

Về phòng, Ninh Thư liền thu dọn quần áo còn có thể mặc được cho vào một cái túi.

Đợi khi xử lý xong Lý Binh, cô sẽ rời khỏi đây và bắt đầu một cuộc sống mới.

Nơi này đúng là nghèo đến mức cạp đất mà ăn, không thể bắt đầu lại ở đây được.

Cô sẽ đi ra ngoài thế giới rộng lớn kia, không thèm ở cái nơi khỉ ho cò gáy còn ngập tràn lời đả kích này, sống ở đây đúng là tự hành hạ bản thân.

Đến giờ cơm tối, vẫn là không có ai kêu Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không thèm khách khí nữa, lấy luôn 3 quả trứng gà mà mẹ Vương giấu ở trong ngăn tủ sau đó liền nổi lửa chiên trứng mà ăn.

Không ăn no thì lấy đâu ra sức đối mặt với đám người ấu trĩ.

(Xong chương)

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn