Editor: Linhduong6868
Ninh Thư nhìn những người đang đi về phía mình, có thể phỏng đoán là cảnh sát mặc thường phục.
Bọn họ đi tới liền giữ lấy Ninh Thư và chị Chu.
Chị Chu bị còng tay lại, vẻ mặt dị thường, kinh hoảng mà hô lên: “Các người làm gì vậy? Bớ người ta ăn cướp.”
“Trật tự để cảnh sát làm việc”.
Ninh Thư cùng chị Chu bị đưa lên xe, chở đến thẳng đồn công an.
Ninh Thư chính là cảm thấy ở nhiệm vụ lần này cô và đồn công an là vô cùng có duyên, luôn được mời đi uống trà.
Chị Chu lúc này sắc mặt tái nhợt, nghĩ mãi không ra nguyên do bị bại lộ.
Bà ta đã lừa bán rất nhiều cô gái nhưng tất cả đều vô cùng trót lọt.
Đến đồn công an, cảnh sát liền đem Ninh Thư tới một gian phòng để thẩm vấn.
Loading...
“Là cô đã báo cảnh sát đúng không?”
Ninh Thư gật đầu: “Là tôi, đây là thẻ căn cước của tôi. Tôi dự định lên thành phố tìm việc, trên đường đi thì gặp người tự xưng là chị Chu kia”.
Ninh Thư hỏi: “Tôi báo án vậy liệu có được tiền thưởng hay không?”
Cảnh sát: -_-
Ninh Thư bên này được đối xử cũng coi như không tệ, ngược lại chị Chu bên kia bị lục soát toàn thân để đảm bảo không có bất kỳ công cụ nào truyền tin cho đồng bọn.
Dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, chị Chu đã phải khai nhận toàn bộ hành vi môi giới đẻ thuê của mình.
Qua điều tra kỹ lưỡng, cảnh sát đã tìm được hang ổ của chị Chu và đồng bọn, cứu ra không ít phụ nữ.
Bất quá những người phụ nữ này bụng đều đã to, hiển nhiên là đã tiếp nhận công việc đẻ thuê rồi.
Cùng với viễn cảnh tốt đẹp mà chị Chu vẽ ra cho Ninh Thư thì quả là khác biệt lớn. Những cô gái này đều bị lừa vào đây, có người thậm chí còn bị bắt cóc đến.
Chính là buổi tối, đang đi trên đường vắng vẻ thì bị bịt miệng, kéo vào xe, bắt đi.
Những cô gái này không hề có sự tự do, bị coi như những con gà mái biết đẻ trứng, không có nhân quyền. Công dụng tồn tại là đẻ thuê giúp người khác, mang tiền về cho bọn môi giới.
Ngoài được ăn uống để bổ sung dưỡng chất cho thai nhi trong bụng ra thì không hề nhận được một xu.
Lại còn mất sạch sự tự do.
Hơn nữa còn phải bảo đảm thai nhi trong bụng khỏe mạnh bởi nếu không khỏe mạnh thì khách hàng sẽ không nhận.
Lúc này, thai nhi không khỏe mạnh liền sẽ bị giết chết ngay từ trong bụng.
Đẻ thuê một đứa trẻ có giá từ vài vạn đến mười mấy vạn.
Nhưng những người phụ này không được nhận 1 xu.
Số tiền kiếm được từ việc đẻ thuê còn nhiều gấp mấy lần so với việc buôn bán phụ nữ.
Đứa trẻ là vô cùng đáng tiền.
Đã bắt được nghi phạm nhưng lúc nhìn thấy nhiều người phụ nữ đang mang thai như vậy thì cũng khiến cho cảnh sát chết lặng.
Đặc biệt có một người phụ nữ có ý muốn phá bỏ thai nhi trong bụng, quỳ trên mặt đất mà gào khóc kịch liệt.
Tất cả những việc này đều không có liên quan đến Ninh Thư. Cầm lấy một ít tiền thưởng mang tính tượng trưng từ đồn công an, Ninh Thư liền bắt xe rời đi.
Cô không có ý định muốn ở thành phố này, đi chỗ khác thú vị hơn thôi.
Ninh Thư ngồi trong xe mà nghĩ lần này liệu có gặp thêm một chị Chu khác không đây?
Nếu như lại gặp được, vậy tốt, để cô xử đẹp luôn thể.
Ánh mặt trời dường như có thể bao phủ khắp nhân gian nhưng thật ra nó cũng không thể chiếu đến những nơi âm u hẻo lánh. Đấy chính là những nơi mà tội ác bắt đầu sinh sôi.
Thế giới không chỉ có mảng sáng mà còn có mảng tối, à còn có rất nhiều bụi nữa )
Thậm chí cái được coi là mảng sáng cũng chưa chắc là một mảng sáng đơn thuần.
Lòng người chính là vô cùng phức tạp. Muốn bảo vệ bản thân thì cần phải có năng lực, kỹ năng. Như vậy mới mong có thể sống sót trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Đấy chính là thế giới, chính là cuộc sống.
Ninh Thư ngồi xe mất mấy ngày cuối cùng cũng đến một thành phố lớn khác.
Ninh Thư xuống xe, tìm một nhà nghỉ để ở lại trước, sau đó bắt đầu lên kế hoạch tìm việc làm.
Ninh Thư bắt đầu nhẩm lại những kỹ năng của mình: biết lập trình, biết võ, biết thêu thùa, nấu ăn…
Nhẩm lại thì đúng là biết không ít à nha.
Thế nhưng giờ sẽ làm cái gì đây?
Ninh Thư đi đến quán internet, lướt internet tìm việc xem sao.
Cô nhìn thấy có một công ty game đang tuyển lập trình viên. Ninh Thư lập tức gọi điện thoại tới ứng tuyển.
Kết quả là phía công ty yêu cầu phải có bằng đại học chuyên ngành IT.
Ta có bằng trung học phổ thông, oke không man?
Ninh Thư bảo tuy mình không có bằng nhưng kỹ năng lập trình của mình khá ổn, nhưng đối phương chẳng thèm nghe mà ngay lập tức cúp máy cái rụp.
Ở một số thời điểm bằng cấp sẽ chẳng có ý nghĩa gì nhưng bằng cấp cũng chính là một bước đệm đầu tiên.
Ninh Thư thở dài một hơi, tiếp tục lướt mạng.
Ninh Thư chính là không tin mình sẽ không tìm được một công việc phù hợp.
Lướt mạng hồi lâu liền nhìn thấy thông tin tuyển dụng huấn luyện viên của một câu lạc bộ Taekwondo.
Ninh Thư cảm thấy chính mình có thể đi thử một chút.
Thử đi phỏng vấn xem sao, Ninh Thư cũng không tin huấn luyện viên Taewondo còn đòi hỏi bằng cấp đại học.
Đối với thế giới cái gì cũng yêu cầu bằng cấp như thế này khiến Ninh Thư chính là quá tuyệt vọng đi.
Ninh Thư còn thấy có câu lạc bộ bắn súng tuyển huấn luyện viên nữa kia.
Súng ống là hàng cấm nhưng câu lạc bộ kiểu này chính là dành cho những kẻ vừa có tiền vừa có quyền.
Ninh Thư cảm thấy kỹ năng bắn súng của mình cũng không tệ lắm, lỡ như bắn không trúng thì cũng còn có thể dùng Tinh thần lực nha.
Bất quá người ta lại có yêu cầu là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ. Ha…ha đúng là không có bằng cấp không sống nổi mà.
Ninh Thư quyết định mua một bộ quần áo mới, mặc vào người nhìn bản thân cũng sạch sẽ hơn. Cũng đổi kiểu tóc luôn thể, trông tươi trẻ và nhẹ nhàng hơn chút.
Sửa sang xong, Ninh Thư liền đến câu lạc bộ Taekwondo để phỏng vấn.
Ninh Thư đã nghĩ kỹ rồi. Nếu phỏng vấn không đạt, cô sẽ tậu một gánh bánh trứng đi bán, dù sao sống sót vẫn quan trọng nhất à nha.
Nếu bánh trứng không bán được thì bán khoai nướng đi, ha ha ha…
Lúc Ninh Thư đến câu lạc bộ Taekwondo, người phỏng vấn nhìn Ninh Thư thì kinh ngạc một lúc rồi hỏi cô có giấy chứng nhận Taekwondo không.
Giấy chứng nhận Taekwondo là giấy do Hiệp hội Taekwondo cấp. Đai đen hay đai gì đều phải qua kiểm tra để được cấp giấy chứng nhận.
Ninh Thư: -_-
Ta quá tuyệt vọng rồi.
Có việc nào không yêu cầu giấy chứng nhận không hả trời?
Ninh Thư nói: “Tôi không có giấy chứng nhận. Nhưng tôi đã đạt đến đai đen, đó là sự thật. Nếu ông không tin, chúng ta có thể đánh một trận”.
Người phỏng vấn: -_-
Người phỏng vấn ước chừng hơn 30 tuổi, thân thể rắn chắc, ánh mắt tràn ngập tinh quang, xem ra là người cũng có đôi chút công phu.
“Ông có thể thử năng lực của tôi. Đảm bảo sẽ vượt xa sự tưởng tượng của ông. Giấy chứng nhận tôi sẽ đi kiểm tra và bổ sung sau”. Ninh Thư vươn tay. “Chỉ cần một phút thôi”.
Người phỏng vấn cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là đồng phục Taekwondo, dây lưng màu đen, đại biểu cho cấp bậc Taekwondo.
Ninh Thư xuất ra tư thế Taekwondo. Chỉ cần 2 hiệp đã dễ dàng đưa người phỏng vấn ném qua vai.
Người phỏng vấn từ từ bò dậy: “Không tồi à nha”.
“Chỉ có điều cô phải bổ sung giấy chứng nhận. Thời gian dạy thường là vào cuối tuần, cô chỉ cần tới vào thứ bảy và chủ nhật thôi”.
Ninh Thư trong lòng thật cao hứng, vậy là cô được tuyển rồi.
Hơn nữa 1 tuần chỉ cần làm việc 2 ngày, thời gian còn lại cô có thể làm rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như đi học thêm cái gì đó, lấy thêm giấy chứng nhận.
Người phỏng vấn Ninh Thư chính là chủ của câu lạc bộ Taekwondo này.
Câu lạc bộ này chủ yếu là dành cho những người muốn học Taekwondo.
Học viên cũng rất đa dạng, trẻ con, phụ nữ, đàn ông đều có thể học.
Ông ta chính là muốn tìm thêm một nữ huấn luyện viên để có thể dạy học cho những nữ học viên.
Ông ta khổ tâm gây dựng nên câu lạc bộ Taekwondo này cũng không muốn bị đồn đại là: “Huấn luyện viên sàm sỡ nữ học viên”. Như vậy quả thật mất hết thanh danh đi.
Ninh Thư lúc trước nhìn thấy thông báo tuyển dụng có mục ưu tiên huấn luyện viên nữ đã cảm thấy nắm chắc mấy phần trúng tuyển rồi.
Hiện tại cô chí ít cũng đã kiếm được một công việc.
Ông chủ đưa Ninh Thư đi kiểm tra lấy giấy chứng nhận. Kết quả nhận được đai đen.
Ha hả, dựa vào vũ lực cũng có thể có cơm ăn đó nha.
(Xong chương)