logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Editor: Linhduong6868

Ninh Thư vốn dĩ vẫn nghĩ chị Chu này thuộc nhóm buôn người, ai dè lại là môi giới đẻ thuê như thế này.

Đoán chừng thấy cô nhà quê chân chất, nghĩ là dễ lừa gạt lắm đây.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, môi giới đẻ thuê chính là hành vi phạm pháp.

“Em suy nghĩ cho kỹ vào, nếu như em không đồng ý thì chị sẽ đi tìm những người khác. Nếu như em đẻ thuê cho người có tiền thì thù lao đảm bảo cho em sống sung sướng cả đời”. Chi Chu giả vờ lấy lùi để tiến.

Bày ra dáng vẻ không bắt ép Ninh Thư, Ninh Thư thích làm hay không đều được, chính là còn rất nhiều sự lựa chọn khác.

Chiêu này có thể hù dọa những em gái nhỏ chưa nếm trải sự đời nhưng mà hù Ninh Thư thì lại làm Ninh Thư sợ quá à nha.

Ninh Thư không thèm nhìn chị Chu, hiện tại bà ta chẳng khác nào một con sói xám đang rình mồi cả.

Trên đời này làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại chẳng cần làm gì, lừa con nít à?

Con người từ khi xuất hiện cho đến nay đều sử dụng phương thức lấy vật đổi vật, sau này thì dùng những thứ quý giá để coi như là tiền, trước nay mọi sự trao đổi đều là đồng giá.

Loading...

Có thể đẻ thuê sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà qua con đường môi giới trung gian như thế này thì kết quả nhận lại được bao nhiêu còn chưa biết được đâu.

Cô có thể cầm được tiền hay không còn chưa chắc.

Lại nói, đẻ thuê chính là hành vi phạm pháp.

“Đến trạm dừng phía trước chị sẽ xuống xe, em phải nghĩ kỹ xem có đi cùng chị không, cái này tùy em, chị không ép”. Chị Chu nhìn Ninh Thư mà nói.

Ninh Thư bày ra bộ dạng xoắn xuýt, cuối cùng nói ra: “Vậy được rồi, tôi sẽ nhận công việc này. Tôi chính là muốn kiếm tiền để nuôi gia đình”.

“Trạm tiếp theo sẽ dừng ở đâu vậy?”. Ninh Thư mơ hồ mà hỏi: “Có phải đến thành phố rồi không?”

“Đúng rồi”.

Ninh Thư lại nhìn chị Chu mà nói: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của chị chút được không?”

“Em mượn điện thoại làm gì?” Chị Chu nhìn Ninh Thư: “Em còn biết dùng điện thoại sao?”

Chị Chu là nghĩ Ninh Thư chính là một con bé nhà quê, làm sao biết dùng điện thoại được chứ.

Ninh Thư dáng vẻ ngu ngu ngơ ngơ cười cười: “Ở thôn tôi có người có điện thoại, tôi cũng đã từng mượn xem nên cũng biết chút ít”.

“Tôi muốn gọi điện thoại cho người nhà, thông báo với họ là tôi tìm được việc rồi”.

Ninh Thư tra trên bản đồ số điện thoại của đồn công an rồi bấm số gọi.

Đợi đầu dây bên kia nhấc máy, Ninh Thư dùng thanh âm vui sướng mà nói: “Mẹ ơi, con tìm được việc rồi, là tại trạm dừng xe bus gặp được người môi giới việc làm”.

“À, việc gì á? Thật ra là đẻ thuê. Không, không phải sinh ra con mình mà là cho những người có tiền mượn bụng, sinh hộ con cho họ”.

“Mẹ yên tâm đi, khẳng định không có vấn đề gì đâu. A, giờ con phải xuống xe rồi, con cúp máy nha”.

“Giờ con đến thành phố rồi, chuẩn bị xuống xe, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền. Nghe nói chỉ cần đẻ thuê một lần liền có thể kiếm được hơn 10 vạn đó nha”.

“Được rồi, con cúp máy đây. Con đang mượn điện thoại của chị Chu, chị Chu chính là người đã giới thiệu việc làm cho con đó mẹ”.

Ninh Thư cứ liến thoắng nói, cuối cùng cũng nói chuyện xong, đưa di động trả lại cho chị Chu.

“Cảm ơn nha”.

Chị Chu hơi kinh ngạc hỏi: “Cha mẹ em đồng ý cho em làm việc này ư?”

“Thật ra ở quê tôi khá trọng nam khinh nữ. Chỉ cần tôi có thể kiếm tiền thì cha mẹ sẽ không có ý kiến gì”.

Ninh Thư lại làm vẻ nhăn nhó mà hỏi: “Thật sự có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

Chị Chu nhìn thấy dáng vẻ tham tiền của Ninh Thư thì cười cười: “Tất nhiên là có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Chị nói dối em làm gì?”.

Ninh Thư thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi”.

Không biết vừa rồi cô gọi điện báo cho cảnh sát, phía cảnh sát nghe có hiểu gì không nữa.

Hẳn là có thể hiểu đi, đẻ thuê vốn dĩ là hành vi phạm pháp.

Thật không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày đẻ thuê được hợp pháp hóa thì sẽ như thế nào nữa? Đang là hành vi phạm pháp mà đang đi trên đường cũng còn có người tự do lôi kéo rủ rê đi đẻ thuê như này.

Xe bus chạy băng băng trên đường cao tốc, Ninh Thư lúc này quấy lấy chị Chu mà hỏi đông hỏi tây những chuyện về trung tâm môi giới.

Bày ra dáng vẻ của một cô gái trẻ tuy đang rất bất an, lo sợ nhưng cũng không kém phần háo hức, trông mong.

Ninh Thư hỏi có bao nhiêu cô gái nhận công việc đẻ thuê này, mỗi lần đẻ thuê thì có thể lấy được bao nhiêu tiền?

Lúc sau lại lo lắng sinh con sẽ rất đau nhức, khó chịu. Tóm lại là rất nhiều lời.

Chị Chu trước đó còn trả lời Ninh Thư, sau thấy Ninh Thư hỏi nhiều quá trong lòng liền mất kiên nhẫn, chỉ nói ngắn gọn là cứ đến đó rồi sẽ biết hết.

Dù sao thì cũng sẽ được ăn ngon, ngủ tốt. Ngày trôi qua sẽ rất sung sướng.

Chị Chu không nói chuyện thì Ninh Thư mồm vẫn hoạt động, ăn hết sạch đồ ăn vặt của chị Chu, nào thịt bò, nào khoai tây chiên, mồm cứ nhai răng rắc không nghỉ.

Thỉnh thoảng sẽ có mấy mảnh vụn của đồ ăn rơi vào quần áo chị Chu, chị Chu liền vội vàng vỗ vỗ, phủi chúng đi.

Trên người bà ta đều là đồ đắt tiền đó nha.

Chị Chu nhìn Ninh Thư ăn, khóe miệng giật giật không giấu được sự khinh bỉ.

Quả nhiên là một đứa nông thôn chân đất, không có lấy một chút giáo dưỡng tử tế nào.

Nếu không phải vì tiền thì ta còn lâu mới thèm để ý đến con nhóc này.

Ninh Thư ăn no căng, nấc lên một tiếng rồi vỗ vỗ bụng, thỏa mãn mà nói: “Ăn thật no nha. Đồ ăn vặt của chị Chu ngon thật đó”.

Chị Chu nhịn lại sự chán ghét trong lòng, cười cười: “Đồ ăn vẫn còn, em có muốn ăn nữa không?”

Ninh Thư vẫy vẫy tay: “Giờ tôi ăn no rồi. Chị có thể cho tôi thêm đồ ăn vặt, tôi sẽ để dành lúc sau ăn tiếp”.

Chị Chu: -_-

Trên đời này đúng là chưa thấy qua đứa con gái nào không biết xấu hổ như vậy. Đã ăn no rồi còn muốn xin thêm để dành.

Thảo nào có thể nhanh chóng đồng ý công việc đẻ thuê. Chính là cái loại hám tiền, cha mẹ ở quê chắc cũng chả tử tế gì cho cam.

Chị Chu miễn cưỡng nở ra nụ cười, lấy ra một túi đồ ăn vặt. Ninh Thư nhanh chóng cầm lấy túi, nhét vào trong túi hành lý của mình.

Chị Chu: -_-

Mày cứ ăn nhiều vào, lúc sau cũng không nuốt trôi được đâu.

“Tôi ngủ một lát đây. Căng cơ bụng liền chùng cơ mắt. Đến trạm dừng nhớ đánh thức tôi dậy nhé”. Ninh Thư nói xong liền nhắm mắt lại.

Ninh Thư chỉ giả vờ nhắm mắt, thực chất là dùng Tinh thần lực để quan sát xung quanh.

Chị Chu sắc mặt cực khó coi, thấy Ninh Thư đã nhắm mắt ngủ, bà ta cũng liền thay đổi vẻ mặt, lóe ra tia lãnh ý rồi mỉm cười.

“Ê, dậy đi, đến trạm dừng rồi”. Chị Chu lay Ninh Thư.

Ninh Thư bày ra dáng vẻ ngái ngủ, dụi mắt: “Nhanh như vậy đã đến rồi”.

“Xuống xe đi”. Ninh Thư xách túi hành lý, đi theo sau lưng chị Chu.

Xuống xe liền nhìn thấy trạm dừng rất đông đúc tấp nập, kẻ đến người đi.

Cũng không biết cảnh sát có tới không nữa?

Ninh Thư một tay cầm túi hành lý, một tay cầm lấy quần áo của chị Chu mà lay lay, nói lớn: “Ồ, chị Chu, đây là thành phố sao, rất là đông người nha”.

Bởi thanh âm lớn nên kéo theo rất nhiều người chú ý nhìn qua, thấy Ninh Thư xách theo cái túi bẩn, ăn mặc thì như người miền núi liền có không ít ánh mắt cười nhạo.

Chị Chu xấu hổ chỉ biết im lặng, thật là quá mất mặt với con ranh này.

Lúc này, có mấy người tiến về phía Ninh Thư, Ninh Thư liền nắm thật chặt quần áo của chị Chu: “Chị Chu, chị không thể bỏ tôi ở đây một mình nha, đông người như vậy tôi sợ đi lạc mất”.

“Em yên tâm đi”.

“Chị Chu, chúng ta bây giờ sẽ đi đến nơi làm việc luôn sao? Lúc nào thì tôi được sắp xếp đẻ thuê đây?”

Trên đường đi chị Chu đã được “tận hưởng” sự lắm lời của Ninh Thư, vẫn luôn muốn đem khâu mồm con bé này lại.

Hiện giờ chị Chu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, về sau sẽ dạy cho nó một bài học.

Chị Chu lại nhẫn nhịn mà nói: “Đầu tiên em phải được kiểm tra thân thể đã. Nếu thân thể khỏe mạnh, không bệnh tật, liền có thể mang thai hộ”.

(Xong chương)

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn