logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Editor: Linhduong6868

Xe bus chạy tốc độ không nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại đón khách.

Ninh Thư nắm chặt túi hành lý. Trong túi chỉ có mỗi củ nhân sâm là còn có chút ít giá trị, còn lại đều là một ít quần áo.

Xe bus càng chạy thì cảm giác người lên xe cũng ngày càng khác biệt. Quần áo và ngoại hình cũng ngày càng xinh đẹp.

Mà Ninh Thư chính là một cô gái nhà quê, toàn thân trên dưới, dáng vẻ đều ánh lên sự quê mùa. Chỉ cần nhìn qua là có thể biết là người từ nông thôn đến.

Xe bus đến trạm nghỉ sẽ dừng lại, hành khách có thể giải quyết nỗi buồn, cũng có thể ăn chút ít gì đó.

Ninh Thư vào nhà hàng gọi một bát cơm lớn cùng một ít thức ăn chay.

Nhưng đúng là đồ ăn ở đây quá đắt đỏ đi. Ninh Thư chậc lưỡi mà tiếc tiền. Nhà hàng được đặt ở vị trí đúng là quá thuận lợi, đồ ăn bởi vậy cũng sẽ đắt hơn bình thường. Muốn ăn thì bỏ tiền ra, không ăn cũng chẳng ai ép.

Lúc Ninh Thư ăn cơm, cứ vẫn luôn cảm giác có một ánh mắt đang đánh giá mình.

Ninh Thư mở túi hành lý ra, lấy túi nhân sâm nhét vào túi áo cho chắc, đề phòng là đang bị kẻ trộm theo dõi.

Loading...

Ninh Thư trong lòng cười lạnh một tiếng, đợi chút nữa xem có phải thật sự bắt trộm không đây.

Ninh Thư hơi giật giật cổ, nhìn sang hướng nơi có ánh mắt vẫn luôn đánh giá mình.

Là một người phụ nữ chừng hơn bốn mươi tuổi. Ồ, ngoài dự đoán của Ninh Thư đó nha!

Thật không ngờ, người phụ nữ này có vẻ mặt rất đoan chính, lúc đối mặt với ánh mắt của Ninh Thư cũng không né tránh, còn nhìn Ninh Thư cười cười.

Bà ta xách túi đi đến trước mặt Ninh Thư rồi ngồi xuống ghế đối diện cô.

Ninh Thư nhíu mày, vốn không hề quen biết nhau, đây là muốn làm gì đây?

Ninh Thư vô cùng hoài nghi người phụ nữ này chính là trong nhóm buôn người, muốn lừa cô, sau đó mang cô đến chốn rừng rú, bán cô cho một lão già hom hem không lấy được vợ.

Ninh Thư: Ha ha ha, những suy nghĩ của ta chính là u ám như vậy đó.

Ninh Thư mang dáng vẻ cô gái nhỏ nông thôn chưa hiểu việc đời, nhìn người phụ nữ này hỏi: “Bác gái, bác có chuyện gì à?”

Người phụ nữ nghe được Ninh Thư gọi mình là bác gái, khóe miệng hơi giật giật, sắc mặt cũng biến đổi, trên đời này chính là không có người phụ nữ nào muốn nghe người khác gọi mình hai chữ: bác gái trong khi mình còn chưa già đến như vậy.

Bất quá người phụ nữ này rốt cục cũng cố gắng nhịn xuống, cười híp mắt, vuốt vuốt tóc, trên người truyền đến một mùi thơm thoang thoảng.

Ninh Thư hơi ngả người ra sau.

“Em có thể gọi chị là chị Chu. Chị là người của trung tâm môi giới, em chắc hẳn là ở quê ra thành phố để tìm việc đúng không? ”

Trung tâm môi giới?

Trung tâm môi giới việc làm ?

Ninh Thư ngại ngùng, rất ngoan ngoãn gọi: “Chị Chu”.

Trên mặt chị Chu mang theo nét cười, liền gọi thêm cho Ninh Thư mấy món mặn.

“Trung tâm môi giới, em có biết đó là gì không?”

Ninh Thư nhìn mấy món ăn trên bàn, cũng không khách sáo, gắp lia lịa, được ăn chùa thì tội gì mà không ăn. Cô đâu có ngu.

Không có việc gì mà nhiệt tình ân cần thì không phải lừa đảo cũng là phường trộm cướp.

Hơn nữa Ninh Thư căn bản không sợ trong thức ẳn bị bỏ cái gì vào.

Thân thể cô chính là chẳng sợ mấy cái thứ vặt vãnh đó.

Chị Chu thấy Ninh Thư ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn thì trong mắt lóe lên sự khinh miệt.

Ăn uống no nê, Ninh Thư mới buông đũa xuống, nói: “Cảm ơn chị đã chiêu đãi, giờ tôi đi đây. Bái bai.”

Ninh Thư cầm túi hành lý rời khỏi Nhà hàng, người phụ nữ gọi là chị Chu kia sửng sốt một chút, liền nhanh chóng đuổi theo Ninh Thư.

Thật không khờ lại gặp một đứa lỗ mãng như thế, ăn cơm mình mời xong rồi cắp đít đi thẳng.

“Em gái, chậm đã, không phải chị đã nói với em là chị là nhân viên của trung tâm môi giới sao? Chị thấy em rất phù hợp với yêu cầu của trung tâm môi giới đó”.

Ninh Thư dừng bước, vẻ mặt không hiểu, hiếu kì hỏi lại: “Chị môi giới cái gì cơ?”

Chị Chu tỏ vẻ thần thần bí bí mà nói: “Chị đảm bảo em sẽ kiếm được một khoản lớn”.

Ninh Thư bày ra dáng vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng thì cười lạnh. Trên đời này làm gì có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống đâu.

Ninh Thư ra vẻ vội vàng hỏi: “Là công việc gì vậy?”

“Chuyện này thì trên đường đi chị sẽ nói với em, giờ chúng ta đi thôi.” Chị Chu vừa nói vừa kéo Ninh Thư lên xe.

Ninh Thư nhíu mày, thật không ngờ còn muốn đi cùng cô nữa cơ đấy.

Chọn đúng cô rồi sao?

Ninh Thư: Ta là một cô gái nông thôn ngây thơ, rất dễ bị người khác lừa à nha…

Chị Chu ngồi bên cạnh Ninh Thư, thỉnh thoảng cùng Ninh Thư trò chuyện, hỏi về hoàn cảnh gia đình, tuổi tác của cô.

Ninh Thư cũng chỉ nhàn nhạt trả lời năm nay 18 tuổi, bởi trong thôn nghèo quá nên muốn tới thành phố lớn tìm việc.

Trên mặt chị Chu hiện lên vẻ hài lòng. Chị Chu đánh giá mặc dù ngoại hình của nha đầu này quá là bình thường đi nhưng do làm việc nông từ nhỏ nên thân thể rất rắn chắc.

Có xinh đẹp hay không cũng chẳng có gì quan trọng cho lắm, cái đáng quan tâm là thân thể phải thật tốt. Như vậy mới ổn.

Chị Chu hươu nói vượn với Ninh Thư một hồi, đồ ăn vặt trong túi xách cũng đưa hết cho Ninh Thư ăn.

Còn cười tủm tỉm mà hỏi Ninh Thư: “Em đoán xem cái túi này của chị bao nhiêu tiền?”

Ninh Thư nhận định cái túi này là da thật, chế tác khá tinh xảo, hẳn là hàng hiệu à nha.

Nhưng để đúng với hình tượng một cô gái nông thôn chân đất, chưa từng va chạm xã hội, Ninh Thư vờ như hoàn toàn chẳng biết gì về mấy thứ này: “Không biết.”

“Ba vạn.”

“Oa, nhiều tiền thế cơ á.” Ninh Thư giả vờ tán thưởng.

“Vậy em có biết cái nhẫn trên tay chị bao nhiêu tiền không?”

“Không biết.”

“Em có biết đôi giày của chị hiệu gì không?”

“Không biết.”

“Vậy em có biết chị đang mặc quần áo của nhãn hiệu nào không?”

“Không biết.” Cái gì cũng không biết.

Ninh Thư: Mụ này tới để khoe của hả trời?

Chị Chu nhìn thấy biểu tình của Ninh Thư thì khá hài lòng: “Tất cả trang phục của chị từ trên xuống dưới ít nhất tầm 5 vạn đổ lên, dây chuyền và khuyên tai đều được phối từ cùng một nhãn hàng.”

“Ồ, chị thật nhiều tiền”. Lòng dạ đen tối nhưng nếu khoác lên người những trang phục đắt tiền thì liền sẽ trở thành người ngay thẳng sao?

“Thật ra những thứ này em đều có thể mua được”. Chị Chu ra vẻ thần thần bí bí mà nói.

Nói hươu nói vượn cả nửa ngày cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi. Ninh Thư thật là không thể tiếp tục kiên nhẫn ngồi nghe người phụ nữ này khoe của được nữa, ngứa tai chết mất.

Ninh Thư lắc đầu mà nói: “Tôi làm sao có thể mua được những thứ này, tôi không có tiền. Một bộ quần áo đã mấy vạn rồi”.

“Đương nhiên là có thể, chị sẽ giới thiệu cho em một công việc rất phù hợp với em. Đến lúc đó, đừng nói là những thứ đồ hàng hiệu này, nhà em cũng có thể mua được luôn đó”.

Ninh Thư: Lừa đảo, nhất định là lừa đảo…

“Đấy là công việc gì vậy?” Ninh Thư hỏi.

“Đẻ thuê”. Chị Chu nhỏ giọng mà nói.

“Cái gì?”. Ninh Thư đúng là quá bất ngờ với tình huống này à nha. Đẻ thuê chính là phạm pháp đó.

“Em có hiểu đẻ thuê là như thế nào không?”. Chị Chu nhìn Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư: -_-

Coi thường cô nhà quê không biết cái gì hả?

Ninh Thư bày ra dáng vẻ thành thành thật thật, khuôn mặt đã chuyển sang màu đỏ thẫm: “Chẳng phải là sinh con sao?”

“Đúng rồi, chính là sinh con”. Chị Chu hạ thấp giọng thì thầm với Ninh Thư.

“Cái này không được, cha mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi.” Ninh Thư lắc đầu.

“Con bé này sao ngốc như vậy chứ. Chuyện tốt thế mà còn muốn từ chối sao? Em cho rằng ai cũng có thể được chọn làm người đẻ thuê sao?”

“Khách hàng của bọn chị đều là người có tiền, có đôi khi còn có người nước ngoài nữa. Chỉ cần mượn bụng em dùng một chút, em không cần làm bất kỳ việc gì cả, sẽ có người chăm sóc từ a đến z. Trong quá trình mang thai đến lúc đẻ xong đều sẽ có thù lao cho em”.

“Nghĩ mà xem, chẳng cần làm bất kỳ việc gì mà lại có thể kiếm tiền. Chỉ cần sinh đứa bé ra thì lập tức cha mẹ nó sẽ đến mang đi, em liền sẽ nhận được từ mấy vạn đến mấy chục vạn”. Chị Chu híp mắt, cười cười mà nhìn Ninh Thư.

(Xong chương)

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn