Sau khi phiên tòa kết thúc Ninh Thư liền ngồi xe về nhà.
Ninh Thư không hề lo lắng chút nào việc Lý Binh sẽ được thả ra sớm. Bởi Lý Binh là một kẻ vừa không có tiền, lại chẳng có quyền, cũng chẳng có mối quan hệ rộng.
Lý Binh chỉ còn cách ngồi mòn đít trong nhà lao thôi.
Ninh Thư dùng đến biện pháp như vậy để đem Lý Binh vào nhà lao chính là muốn để hắn phải ăn đủ thiệt thòi trong tay người khác.
Nhất quyết không thể cùng hắn có quan hệ, càng không thể để hắn cùng Vương Gia có chút quan hệ dính líu nào.
Mặc dù cha mẹ Vương đối xử với Vương Anh không tốt nhưng nói gì thì nói họ cũng là người dưỡng dục Vương Anh. Tám năm sau Lý Binh ra tù chắc chắn sẽ mang oán hận mà muốn trả thù.
Cô rời đi, Lý Binh khẳng định sẽ trả thù người nhà của người ủy thác.
Một khi cô rời đi rồi thì sẽ không liên lạc lại với cha mẹ Vương, mặc kệ người ủy thác nghĩ như thế nào.
Ngồi xe xóc nảy một lúc cũng về được đến nhà. Mẹ Vương đang ngồi ở bậc cửa đan áo len, nhìn thấy Ninh Thư thì liền vội vàng đứng lên hỏi: “Lý Binh được thả rồi chứ?”
“Bị giam vào nhà lao, 8 năm”.
Loading...
Mẹ Vương vô cùng ngạc nhiên: “Mày đã nói gì trước Tòa mà hắn phải ngồi tù 8 năm?”
“Chẳng phải mày đã đồng ý cùng Lý Binh kết hôn, sao mày có thể để hắn ngồi tù 8 năm?”. Mẹ Vương không thể tưởng tượng mà nhìn Ninh Thư.
“Tao đúng là không biết mày lại là người lòng dạ độc ác như vậy”. Mẹ Vương nói.
Ninh Thư không so đo mà nói: “Chuyện mẹ không biết còn nhiều lắm”.
“Tám năm sau tao xem mày giải quyết như thế nào, chuyện này không phải là chuyện có thể đùa được”. Mẹ Vương chính là sợ Lý Binh trả thù.
Bị giam tận tám năm.
“Mặc kệ, dù thế nào đi nữa mày cũng phải gả cho Lý Binh”.
Mẹ Vương cũng lười quản Ninh Thư, tiếp tục cầm lấy cuộn len mà đan áo. Áo len có màu lam nhạt, chắc là đan cho Vương Siêu.
Đúng là có thể nhìn rõ mẹ Vương yêu ai thương ai nha.
Ninh Thư cũng không để tâm, so đo như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Ninh Thư quay người rời đi, cô muốn lên núi để tìm thảo dược, biết đâu sẽ tìm được một số cái hữu ích.
Chạy vòng vòng khắp núi cuối cùng Ninh Thư cũng tìm được một số thảo dược, còn may mắn tìm được một cây nhân sâm.
Nơi này cũng có thể gọi là non xanh nước biếc. Tuy nhiên, ở thế giới hiện đại nếu không có sự xuất hiện của máy móc công nghiệp thì chính là địa phương nghèo khó. Bởi vậy, nơi này xác thực chính là rất nghèo đi.
Ninh Thư chổng mông mà đào nhân sâm, phải thật cẩn thận để không hủy hoại rễ cây dù chỉ một chút.
Thu hoạch hôm nay cũng coi như không tồi, Ninh Thư hí hửng về nhà. Bất quá trước cửa nhà cô lại tụ tập rất nhiều người.
Nhà cô biến thành sân khấu kịch mà diễn viên chắc chắn ngoài mẹ Lý Binh ra thì còn ai nữa.
Thanh âm của mụ ta bén nhọn, kêu trời kêu đất, rên rỉ không thôi.
Cổng nhà đóng chặt, hẳn là cha mẹ Vương lại rụt đầu rụt cổ trốn trong nhà rồi.
Ninh Thư cuối cùng cũng hiểu được tính cách mềm yếu của người ủy thác là từ đâu mà có. Chính là bởi tất cả người nhà của người ủy thác đều mềm yếu, hèn nhát.
Rõ ràng là đối phương vô lý vậy mà lại sợ hãi không dám bước ra nói một câu.
Hơn nữa, mẹ Lý Binh vẫn là một bà già hơn 60 tuổi, có thể có bao nhiêu lợi hại đây?
Đoán chừng cha mẹ Vương là sợ mang tiếng xấu khi dễ người khác.
Người ủy thác đúng là sống quá mệt mỏi đi!
Bên tai mỗi ngày đều được nghe nhắc nhở, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn luôn bị tẩy não như vậy, sao có thể không trở nên mềm yếu?
Đến chuyện gả cho tên tội phạm cưỡng dâm, cha mẹ cũng chỉ cần nói một câu cộng với trong bụng có đứa bé vậy là liền đồng ý.
Ninh Thư ung dung, chầm chậm mà bước đến. Mẹ Lý Binh nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức kêu trời kêu đất: “Nhờ trời phân xử hộ thân già này, trên đời này lại có con đàn bà lòng dạ độc ác đến vậy, đem người đàn ông của mình đẩy vào nhà lao”.
Lúc này, mọi người xung quanh liền hướng Ninh Thư mà chỉ trỏ, cúi đầu ghé tai thì thầm to nhỏ.
Ninh Thư liền nghe được một số người nói nàng không biết tốt xấu. Rõ ràng là có thể xử lý sự việc vẹn toàn cả đôi bên nhưng lại nhất định không chịu thỏa hiệp.
Còn có người nói lòng dạ Ninh Thư ác độc, nói ngắn gọn chính là không có một chút gì dáng vẻ của người con gái hiền hậu.
Ninh Thư nhìn hết một lượt dáng vẻ của những người này, đem khuôn mặt bọn họ ghi nhớ ở trong lòng.
Tiếp xúc với ánh mắt của Ninh Thư, những người này cũng không chịu được mà dời tầm mắt, không muốn đối diện với ánh mắt của Ninh Thư.
Bọn họ phải chăng là thấy cuộc đời quá nhàm chán nên mới thích thú trước sự thống khổ của người khác như vậy?
Cho nên người sống không nên quá để ý đến ánh mắt của người khác. Người ta muốn nói cái gì mình cũng không quản được. Mà bản thân mình sống có ổn hay không cũng chẳng liên quan đến bất kỳ một ai.
Chẳng sợ mưa to, chẳng sợ gió lớn, cô vẫn luôn sừng sững mà đứng hiên ngang.
Chỉ biết dùng ngôn ngữ để công kích, có bản lĩnh thì tới đây.
Mẹ Lý Binh cứ như vậy mà hung hăng càn quấy. Ninh Thư đi qua, tiến đến bên tai mụ nói nhỏ: “Tôi chính là muốn để con mụ ngồi rục xương trong tù”.
Mẹ Lý Binh tức giận đến toàn thân run rẩy, mắng chửi Ninh Thư là con đàn bà đê tiện, không có người đàn ông nào muốn
Nội tâm Ninh Thư thực bình tĩnh, những chuyện này cơ bản là không có một chút xíu nào công kích được cô.
Không có nam nhân muốn, Ninh Thư vỗ vỗ ngực, eo ôi lại sợ quá cơ.
Thấy dáng vẻ đó của Ninh Thư, mẹ Lý Binh đang ngồi dưới đất liền đơ ra.
Mụ mắng chửi nhiều như vậy mà thái độ của Ninh Thư đúng là khiến mụ không biết phản ứng làm sao.
Ninh Thư mở cửa, đi vào nhà.
Trong nhà tràn ngập khói trắng, đều là khói từ thuốc lá của cha Vương, nhìn thôi đã cảm thấy sặc.
Mẹ Vương với vẻ mặt đầy u sầu đang đan áo len, bất quá mãi mà vẫn chưa xong một mũi. Bà ta nhìn thấy Ninh Thư cũng không tiếp tục mắng chửi líu lo như lúc trước nữa.
Chuyện Lý Binh ngồi tù khiến mẹ Vương cũng ý thức được căn bản là không thể quản được đứa con gái này.
Sau sự việc lần đó, con gái bà dường như đã biến thành một người khác vậy.
Quan hệ giữa Ninh Thư và người trong nhà hiện tại đã trở nên rất đạm mạc, tuy vẫn còn có chút máu mủ nhưng lại xa cách như người dưng.
Cha Vương hút thuốc, cũng là không nói một lời.
Ninh Thư gọi một tiếng cha mẹ sau đó liền về phòng mình.
Cô lấy ra thảo dược hôm nay hái được trên núi, còn có một cây nhân sâm to bằng ngón út.
Bây giờ nhân sâm thoạt nhìn còn to, nhưng sau khi hong khô rồi liền sẽ bé lại.
Ninh Thư đem nhân sâm đặt ở gần cửa sổ.
Sau đó tiến hành xử lý thảo dược.
Cô tìm một chiếc bát rồi đem thảo dược cho vào trong bát giã. Thảo dược còn non nên giã một lúc liền ra chất lỏng màu xanh lá.
Ninh Thư một bên ước lượng, một bên cho thảo dược vào bát để giã thêm.
Lúc sau, Ninh Thư bọc tay bằng túi bóng cẩn thận rồi cho tay vào bát tiếp tục nắn, bóp, đảo thảo dược. Cuối cùng, gạt bã ra, đổ chất lỏng lấy được từ thảo dược vào lọ thủy tinh trong.
Ninh Thư đậy nắp lại. Bên ngoài tiếng mắng chửi ầm ĩ vẫn không ngừng.
Mẹ Lý Binh không biết mệt mà mắng chửi, uy hiếp Ninh Thư. Mụ bảo nếu như không đưa con trai của mụ ra khỏi nhà lao thì mỗi ngày mụ sẽ đều tới đây làm ầm ĩ.
Mụ sẽ khiến cho cả nhà Vương Anh không sống yên ổn, mỗi ngày đều sẽ bị làm phiền không thôi.
Gương mặt Ninh Thư trở nên lạnh lùng, xem mụ có thể làm ầm ĩ đến lúc nào.
Cậy già lên mặt, không bao giờ chịu nói lý lẽ.
Được thôi, xem mụ có thể làm ầm ĩ đến lúc nào.
Mẹ Lý Binh vẫn luôn đứng trước cổng nhà Ninh Thư mà chửi rủa, Vương gia vì thế cũng không có cách nào để đi ra ngoài.
Đến tối, mẹ Lý Binh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa cũng đói bụng liền nói một câu ngày mai lại tiếp tục đến, sau đó rời đi.
Mẹ Lý Binh vừa đi, mọi người trong nhà đều thở dài một hơi.
Xảy ra chuyện này, Vương Siêu xấu hổ mà không dám đi học, trốn ở trong phòng chơi game. Đến lúc đói thì mẹ Vương bê cơm vào phòng cho ăn.
Ninh Thư khịt mũi mà coi thường, Vương Siêu chẳng khác nào bị bại liệt, lớn rồi còn phải có người đem cơm nước dâng đến tận mồm.
Không cần nghĩ Ninh Thư cũng đã có thể hình dung ra cha mẹ Vương lúc về già sẽ thê thảm như thế nào rồi.
Đây gọi là dưỡng kẻ thù để sau này tra tấn chính mình.
(Xong chương)