Những lời uy hiếp của mẹ Lý Binh đều bị ghi âm lại hết, cứ như thế mà được mở cho toàn bộ Quan tòa nghe.
Ninh Thư nói: "Rõ ràng tôi mới là người bị hại, tại sao người phạm tội lại còn có thể phách lối như vậy?"
Quan tòa nghẹn lời, liên tục hỏi Ninh Thư là có chắc chắn muốn kiện không. Ninh Thư kiên quyết mà khẳng định muốn thưa kiện.
Cuối cùng Quan tòa đọc kết quả xét xử. Lúc này, Lý Binh với sắc mặt trắng bệch hung ác mà nhìn Ninh Thư. Ninh Thư bất động, chả thèm để tâm đến hắn.
"Lý Binh đã dùng bạo lực, cưỡng ép hoặc các thủ đoạn khác để cưỡng dâm Vương Anh. Căn cứ theo điều 236, tuyên án Lý Binh 05 năm tù".
Ninh Thư biểu tình lạnh lùng: "Tôi không phục bản án này".
Lý Binh cũng rất gấp gáp, rống rống nói: "Tôi cũng không phục".
Quan tòa liền hỏi Lý Binh trước: "Chứng cứ là vô cùng xác thực, anh có điều gì không phục?"
"Tôi chính là bị oan a". Lý Binh cảm thấy mình chỉ làm chuyện đó có một lần, thế mà phải ngồi tù tận 05 năm, đúng là mẹ nó quá oan uổng.
Quan tòa nhìn về phía Ninh Thư: "Cô còn có ý kiến gì về bản án?"
Loading...
"Vì lẽ gì mà hình phạt chỉ là 05 năm tù? So với việc tôi phải chịu bao nhiêu áp lực thì bản án như vậy không xứng đáng".
"Thông thường các cô gái bị hại sẽ không dám đứng ra thưa kiện, chính vì vậy kẻ phạm tội bị xử lý rất ít. Quan tòa đại nhân nên tăng thêm hình phạt, coi như giết gà dọa khỉ đi."
"Tôi coi như chính là đem cả đời mình đánh đổi, vậy mà lại đổi lấy được mỗi 05 năm."
"Thêm vào đó, nghi phạm Lý Binh thái độ vẫn luôn không tốt, vẫn luôn đe dọa, uy hiếp tôi."
"Đợi đến khi Lý Binh ra tù chắc chắn sẽ tìm tôi báo thù. Nói không chừng lần sau tôi còn không thể ra tòa mà kiện cáo hắn nữa bởi lúc đó có khi tôi đã bị hắn giết rồi."
"Quan tòa đại nhân, pháp luật là bình đẳng đối với tất cả mọi người. Thế nhưng bởi vì tôi là một cô gái, lại là một cô gái bị cưỡng dâm, pháp luật liền không che chở tôi?"
"Tôi đây không phải một mình mà còn là đại diện cho tất cả những cô gái đã bị thương tổn, không thể nào bắt đầu lại một lần nữa. Chúng tôi cứ như vậy mà chịu đựng sao?"
"Có phải từ giờ về sau chúng tôi đều phải để đàn ông tùy ý dẫm đạp, sau đó đành yên lặng mà chịu đựng sự chế giễu của người khác?"
"Chúng tôi cũng là công dân của đất nước này, chúng tôi cũng là người, đều phải được hưởng nhân quyền cơ bản nhất. Kính mong Quan tòa đại nhân cùng các vị bồi thẩm đoàn một lần nữa cân nhắc lại."
Nữ cảnh sát đang ngồi nghe liền hướng Ninh Thư mà giơ một ngón tay cái.
Quan tòa:.
Đau đầu.
"Nếu không hài lòng về kết quả xét xử, cô có thể kháng án".
Ninh Thư gật gật đầu: "Cảm ơn Quan tòa đại nhân, nếu kết quả xét xử ở Huyện là như thế này, tôi nhất định sẽ lên Thành phố. Nếu Thành phố vẫn không được thì tôi sẽ lên Tỉnh."
Ninh Thư buông thõng tay: "Dù sao đời tôi coi như cũng đã bị hủy. Vậy thì coi như tôi dành sức lực cả đời cống hiến cho kháng án đi".
Còn sức là còn kháng án.
Quan tòa:.
Khủng bố!
Ninh Thư siết chặt bàn tay thành nắm đấm: "Quan tòa đại nhân, chắc ông không biết rằng Huyện chúng ta cũng có không ít cô gái bị cưỡng dâm. Họ đều phải yên lặng mà nuốt xuống sự tình."
"Có người còn bị buộc đá vào chân và ném xuống sông. Hiện tại, xét xử Lý Binh thật nặng cũng như là uy hiếp đến những kẻ làm việc xấu. Khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy hình phạt khi làm những việc trái pháp luật".
"Con đàn bà đê tiện, tao
mày chính là vinh hạnh của mày". Lý Binh hướng Ninh Thư tiến lên.
Ninh Thư ra vẻ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi, tay chân cuống quít tán loạn. Tòa án liền hỗn lọa một chút, mọi người đồng loạt đứng lên.
Ngay lập tức có cảnh sát đem Lý Binh giữ lại. Lý Binh vẫn đưa chân về phía Ninh Thư đá tới, ánh mắt của hắn đỏ bừng, hiển nhiên là bị Ninh Thư làm cho thực sự tức giận.
Ninh Thư cúi đầu nói như đang khóc: "Quan tòa đại nhân, ông có con gái không? Hy vọng con gái ông sẽ không bao giờ rơi vào hoàn cảnh giống tôi, bởi vì như vậy rất đau khổ, làn sóng dư luận sẽ không bao giờ để tôi yên".
"Bố mẹ tôi cũng vì chuyện này mà chê tôi làm cả nhà mất mặt. Tất cả mọi người xung quanh đều mang theo ánh mắt khác thường nhìn tôi".
"Tôi là bị thương tổn không chỉ thể xác mà còn cả tinh thần. Tôi cũng chỉ có một mong muốn là kẻ xấu nhất định phải bị trừng phạt thích đáng".
Quan tòa:.
Đúng là điêu dân a, lời nói thì có vẻ tội nghiệp nhưng rõ ràng là đang uy hiếp hắn.
Quan tòa gõ gõ búa: "Xét thấy thái độ của nghi phạm cùng với tính chất ác liệt của hành vi phạm tội, tòa tuyên án 08 năm tù."
Có thể thêm 03 năm tù cũng đã không tệ.
Lý Binh tức giận đến phát điên, kêu gào không ngừng, vẫn luôn hướng về Ninh Thư mà chửi bới.
08 năm tù chỉ là thời hạn cơ bản. Nếu Lý Binh tại nhà tù mà biểu hiện không tốt thì hình phạt còn có thể tăng thêm.
Mẹ Lý Binh nghe tuyên án thì tức giận đến kém chút nữa ngã luôn trên mặt đất.
08 năm trời ạ!
Ninh Thư đi đến trước mặt Lý Binh nói: "Lý Binh, hy vọng anh trong tù có thể tu tâm dưỡng tính".
Khi Ninh Thư nói chuyện, một đạo khí kình liền chui vào hạ bộ của Lý Binh. (Lời của editor: 0_0 Lý Binh khổ rồi đây. Hả hê)
"Con đàn bà chết tiệt, cái loại không biết xấu hổ. Mày có chết cũng sẽ không yên, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày..". Lý Binh với khuôn mặt độc ác hướng Ninh Thư mà hét lên. Dù hắn đã bị áp giải đi rồi nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại mắng chửi, nguyền rủa Ninh Thư.
Ninh Thư cúi đầu không thèm quan tâm. Mắng chửi thoải mái, người phải ngồi mòn đít trong nhà lao cũng không phải cô.
Hắn mãi mãi cũng đừng hòng ra tù được. Thật sự cho rằng chỉ với 08 năm mà khiến cô phải xuất đầu lộ diện đối mặt dư luận như vậy ư?
Ninh Thư bước ra khỏi Tòa án, nặng nề mà thở ra một hơi. Nữ cảnh sát thấy Ninh Thư thì liền nói: "Không nghĩ đến việc cô có thể đứng trước Quan tòa mà lập luận như vậy đấy".
Ninh Thư dùng thanh âm có chút run rẩy mà đáp: "Tôi trước đó đã viết ra giấy rất nhiều lần, đây đều là tôi học thuộc hết".
"Cô nói cũng không sai. Đúng là có rất nhiều cô gái bị thương tổn giống cô nhưng bởi dư luận xã hội đối với phụ nữ quá hà khác nên không có ai dám đứng ra tố cáo".
"Kỳ thật tố cáo chính là bảo vệ bản thân mình, ngày càng nhiều tội phạm như bây giờ cũng là do xã hội quá dung túng".
"Tác dụng của pháp luật chính là quản lý quy chuẩn xã hội. Giết người chính là hành vi không đúng chuẩn mực xã hội nhưng là vẫn có người bị giết. Sự xuất hiện của Pháp luật liền thể hiện tác dụng".
"Không cách nào chống lại được quy tắc thì đành phải thuân theo quy tắc". Ninh Thư thì thào nói. Cũng giống như Nhiệm vụ giả, nhất định phải tuân thủ chế định quy tắc của bên trên đưa ra. Nếu không có thực lực mà kiên quyết chống lại quy tắc thì cái chờ đợi chính là bị hủy diệt.
"Mẹ nó, con điếm này, mày, mày..". Mẹ Lý Binh toàn thân run rẩy mà chỉ vào Ninh Thư.
Ninh Thư ôn hòa nói: "Bác Lý à, bác đã lớn tuổi rồi, không nên quá kích động, rất dễ bị xuất huyết não đấy".
Nghe vậy, cơ thể mẹ Lý Binh càng ngày càng run rẩy, đó là bởi mụ quá tức giận.
Mẹ Lý Binh lại ngồi sụp xuống, hai tay chống đất mà ăn vạ: "Ông trời thật là không có mắt a, khi dễ mẹ góa con côi a, trời ơi là trời..".
Lại nữa, lại vẫn là logic của kẻ yếu, mẹ góa con côi thì sao? Liền có thể muốn làm gì thì làm, người khác phải nhẫn nhịn, chịu đựng à?
"Oan uổng quá đi thôi..". Mẹ Lý Binh khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem nhưng cũng không quên phỉ báng Ninh Thư. Mụ bảo Ninh Thư là loại con gái lẳng lơ, luôn gần gũi với nhiều đàn ông, chính là cô đã quyến rũ Lý Binh.
Ninh Thư xoay người rời đi, đối với hành động của mụ ta coi như không thấy.
Cô chính là không thèm cùng hạng người này dây dưa. Mụ ta sẽ luôn tìm mọi cách để hạ nhục cô thôi.
Trước khi rời đi, chắc chắn cô sẽ cho mụ ta một chút giáo huấn.
Cũng coi như là giúp mụ ta tích một ít khẩu đức. Nếu như quả thật có Địa ngục, có hình phạt rút lưỡi thì chỉ sợ mẹ Lý Binh bị rút lưỡi đến trăm năm cũng không hết tội.
Đã ngu muội vô tri lại còn hung hăng càn quấy.
(Xong chương)