Cùng lúc đó.
Cấm quân Hoàng đô phái đi một lượng lớn người ngựa.
Dựa vào danh sách cấm vệ hoàng cung cung cấp, một số phủ đệ bắt đầu bị niêm phong, cũng bắt đầu cảnh cáo đối với một vài thế lực.
Một số lượng lớn người bị cấm quân mang đi khỏi phủ đệ, toàn bộ hoàng đô thành vào đúng lúc này rơi vào khủng hoảng.
Phủ Tứ hoàng tử!
"Làm càn! Ta chính là Tứ hoàng tử của Thần Huyền Hoàng triều, ai dám động vào ta?"
Trong hoa viên phong cảnh tú lệ vốn nên thanh tĩnh tao nhã, nhưng lại có một số lượng lớn cấm quân xông vào bên trong, bao vây một người người thanh niên trẻ tuổi mặc áo bào Giao Long.
Ở cạnh hắn còn nằm một nhóm hộ vệ phủ đệ đã mất đi sức sống.
Bởi vì phản kháng kịch liệt, cấm quân đánh chết tại chỗ đối với những người không có thân phận gì này.
"Xin lỗi Tứ hoàng tử, truyền bệ hạ ý chỉ."
Loading...
"Tứ hoàng tử Huyền Áo, ngài đã xúi giục thuộc hạ của mình là Tiên Thiên cảnh viên mãn, đêm khuya xông vào hoàng cung thực hiện ám sát. Đây là mưu đồ gây rối, lập tức áp giải người vào địa lao hoàng cung, chuẩn bị xử án!" Phó thống lĩnh cấm quân Liễu trưởng lão khuôn mặt bình tĩnh, nói.
"Làm thân vương ung dung tự tại không làm, cứ nhất định phải mưu đồ gây rối."
"Tứ hoàng tử, lẽ ra ngài nên biết được kết cục như vậy."
"Mang đi!" Liễu trưởng lão phất phất tay, ra hiệu tướng sĩ dưới trướng mang Tứ hoàng tử Huyền Áo vẻ mặt kinh hoảng đi.
"Làm càn, ta là Tứ hoàng tử đấy. . ."
"Chúng ta biết ngài là Tứ hoàng tử, chứ không thì chúng ta đã không đến tìm ngài, xin mời." Hai tên cấm vệ Tiên thiên cảnh cắt lời của Tứ hoàng tử, sau đó ba vây hắn, siết chặt cánh tay.
Mang Tứ hoàng tử rời khỏi hoa viên, cấm quân đi thẳng về hướng hoàng cung.
Phủ Nhị hoàng tử!
"Xem ra, vị tam đệ này đã lừa tất cả chúng ta."
Nhị hoàng tử Huyền Học nhìn một số lượng lớn cấm quân xông vào phủ đệ của mình thì không khỏi khẽ lắc đầu, tự cười nhạo.
Từ sáng sớm hôm nay, khi hắn biết được người mình gài vào hoàng cung một đi không trở về là hắn đã mơ hồ ý thức được có chuyện không đúng.
Bây giờ, khi đối mặt với cấm quân đang xông vào, sao hắn có thể không đoán ra được, chắc chắn là chuyện ám sát Tam hoàng tử Huyền Minh đã thất bại, đối phương đã phản ứng lại và mệnh lệnh cho cấm quân phản kích lại hắn!
Chỉ là điều khiến nhị hoàng tử Huyền Học nghĩ mãi không ra là cuối cùng thì làm sao Tam hoàng tử Huyền Minh có thể tránh thoát vô số ám sát vào đêm qua!
"Điều này thì chờ đến khi ngài vào địa lao gặp lại người mình gài vào thì sẽ biết." Nhị hoàng tử hỏi điều mình nghi ngờ, tướng sĩ cấm quân phụ trách áp giải Nhị hoàng tử đáp lại.
Cũng trong lúc đó.
Phủ Đại hoàng tử!
Cấm quân thống lĩnh Trần Minh nghiêm mặt đi ra ngoài.
"Thống lĩnh đại nhân, đã tìm khắp trong phủ hoàng tử, không phát hiện tung tích Đại hoàng tử." Ở sau lưng, một tên tướng sĩ chắp tay bẩm báo.
"Đại hoàng tử có thể đi đâu được?"
"Chẳng lẽ vào trước lúc ta phong thành đã rời khỏi hoàng đô thành ư!"
Vẻ mặt Trần Minh hơi thay đổi. Không tìm được tung tích Đại hoàng tử là điều hắn sợ nhất, nếu để cho Đại hoàng tử chạy mất, thì vị trí Thống lĩnh cấm quân kia e rằng sẽ thay đổi người mất.
Ngay lúc Trần Minh chuẩn bị hạ lệnh lục soát toàn thành, một tên thập trưởng cấm quân từ bên ngoài phủ Đại hoàng tử chạy đến.
"Thống lĩnh đại nhân, thuộc hạ phát hiện tung tích Đại hoàng tử ở Lầu số một chữ Thiên!" Thập trưởng hơi thở hổn hển nói.
Đáy mắt của hắn vẫn vương lại một tia kích động.
Khi hắn lục soát Lầu số một chữ Thiên, kiểu gì hắn cũng không ngờ được rằng mình sẽ thấy hình bóng của Đại hoàng tử. Phải biết, thống lĩnh đại nhân nhà mình đã tự thân đến phủ Đại hoàng tử bắt đối phương.
Nhưng giờ chính mình lại phát hiện Đại hoàng tử ở Lầu số một chữ Thiên!
Hiển nhiên, thống lĩnh đã vồ hụt người rồi.
Nghĩ như vậy, hắn động viên lão bản Lầu số một chữ Thiên không nên kinh động đến Đại hoàng tử, chính mình thì nhanh chóng quay về bẩm báo.
"Ồ? Mau dẫn bổn thống lĩnh đi!"
Đáy mắt Trần Minh lóe lên vẻ vui mừng, gật đầu thúc giục tên thập trưởng này.
Rất nhanh, lượng lớn cấm quân đi về phía Lầu số một chữ Thiên.
. . .
Phía đông Hoàng đô thành.
Có một toà lầu các bảy tầng.
Chính Lầu số một chữ Thiên nổi tiếng ở Hoàng đô thành.
Vị ngon giá lại rẻ, là nơi quan to quý nhân ở Hoàng đô thường xuyên đến, những người đến từ nơi khác cũng muốn đến đây ăn một bữa rồi mới thoả mãn rời đi, tiếng tăm nơi đây gần như đã truyền khắp toàn bộ Thần Huyền Hoàng triều.
Mọi người đều biết đến tiếng tăm, mặc dù không phải lúc dùng bữa nhưng Lầu số một chữ Thiên vẫn thường xuyên xuất hiện tình huống người đến chật ních.
Nhưng hiện giờ, lượng lớn người hoảng sợ trước tình cảnh trước mắt.
Từng nhóm cấm quân đi vào Lầu số một chữ Thiên, khí thế nghiêm nghị, đao thương trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Thật không ngờ tới đêm qua ngươi lại không giữ cương vị ở hoàng cung!"
"Thế mà người tam đệ kia của ta lại có thể thoát khỏi nhiều trận ám sát đến như vậy!"
Đại hoàng tử Huyền Nhất, hơi dựa vào ghế, đôi mắt hiện lên vẻ tối tăm.
Hắn biết được từ Hắc Hổ A Phúc rằng đêm qua không phải là hắn ta trấn thủ hoàng cung nhưng như vậy thì trong hoàng cung là ai có thể chống lại cường giả Bán Thánh dưới trướng hắn, cộng thêm một đám ám sát nữa đây?
"Là ai, ta không biết."
"Nhưng hiện giờ, sợ là Đại hoàng tử ngài có phiền phức rồi đó."
A Phúc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, lỗ tai khẽ nhúc nhích, đáy mắt không khỏi lóe lên sự kinh ngạc.
"Phiền phức? Có ý gì?" Đại hoàng tử khẽ cau mày.
"Điện hạ ngài xem!"
Vào lúc đại hoàng tử nghi ngờ thì đột nhiên hộ vệ tùy thân vén màn cửa lên. Hắn nhìn xuống phía dưới là cấm quân đang nghiêm nghị đứng đó thì không khỏi kinh ngạc.
"Đi hỏi xem cuối cùng là đang có tình huống gì!"
Đại hoàng tử Huyền Nhất hơi trầm ngâm, mệnh lệnh cho hộ vệ dưới trướng.
Cấm quân chỉ nghe lệnh từ hoàng đế, mà phụ hoàng của hắn vào lúc vũ hóa đã để bọn họ quỳ ở ngoài điện, đây không thể là lệnh từ tiên đế được.
Nói cách khác, mệnh lệnh cho đám cấm quân này chỉ có thể là từ vị tam đệ mơ mơ hồ hồ ngồi lên đế vị kia mà thôi. Còn về mục đích, trong lòng Đại hoàng tử đã có suy đoán nhưng hắn không tin được đây là sự thật.
Nhưng khi hộ vệ của hắn chuẩn bị xuống lầu hỏi chuyện thì bỗng nhiên có một thanh âm vang lên, ngay lập tức khiến cảm giác Đại hoàng tử trong lòng nặng nề.
"Không cần, làm phiền đại hoàng tử theo chúng ta đi hoàng cung một chuyến."
Âm thanh trầm ổn, cứng cáp mạnh mẽ, vừa dứt lời, Trần Minh lập tức mở cửa đi vào trong phòng.
"Còn có người khác!"
Trần Minh đi vào phòng, ban đầu cho rằng chỉ có một người là Đại hoàng tử.
Nhưng đi vào bên trong thì lại phát hiện vẫn còn có một người khác ngồi đối diện Đại hoàng tử, điều này khiến Trần Minh hơi kinh ngạc.
"Trần Đại thống lĩnh, có khoẻ không!" A Phúc vỗ tay một cái, vẻ mặt tươi cười.
"Là ngươi!" Con ngươi Trần Minh co lại.
A Phúc xuất hiện khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Hắn vốn tưởng rằng, cái người A Phúc này nương theo tiên đế ngã xuống thì đã rời khỏi hoàng đô, nhưng không ngờ, thế mà đối phương vẫn còn ở hoàng đô thành, hơn nữa lại có quan hệ với Đại hoàng tử.
Hắn nhìn lướt qua Đại hoàng tử, rồi nhìn về phía A Phúc.
Trong lòng thầm suy nghĩ về quan hệ giữa hai người.
Phải biết, A Phúc đã là Bán Thánh viên mãn.
Nếu như hắn muốn nhúng tay vào việc này, lấy sức mạnh của bọn họ, e rằng không phải đối thủ của A Phúc!
—--
Dịch: MB