Nghĩ tới đây, sắc mặt Trần Minh có hơi trầm xuống.
Mặc dù hắn cũng có được sức mạnh tương tự Bán Thánh.
Nhưng so với Bán Thánh viên mãn chân chính, hắn còn chưa phải là đối thủ.
Lại thêm số lượng cấm quân nơi đây không nhiều.
Cho dù phối hợp với hắn, cũng rất khó chống lại A Phúc.
"Đại thống lĩnh A Phúc, ngài có thể cứu bản Hoàng tử một lần không."
"Ngoài phủ của bản hoàng tử ẩn giấu một bảo khố, trong đó có vô số trân bảo."
"Sau khi rời khỏi hoàng đô, bảo vật trong bảo khố này tùy ý Đại thống lĩnh A Phúc mang đi một nửa."
Lúc Trần Minh âm thầm suy nghĩ đối sách, Đại hoàng tử nói khẽ với A Phúc.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, vì sao những cấm quân này đến đây.
Loading...
Nếu như mình cứ đi theo như vậy, chỉ sợ không còn cơ hội thoát thân nào, sống hay chết đoán chừng đều phải nhìn ý tứ của vị tam đệ kia.
Điều này làm Đại hoàng tử luôn luôn tự phụ làm sao mà nguyện ý.
Nhưng hiện tại sức mạnh hắn mang theo trên người, căn bản không đủ để chống đỡ hắn thoát khỏi vây bắt của cấm quân.
Huống hồ, cấm quân xuất động.
Trên cơ bản đều sẽ phong thành trước.
Cho dù hắn có thể rời khỏi nơi đây, cũng chưa chắc có thể chạy thoát được toàn bộ hoàng đô.
Muốn an toàn rời khỏi vòng vây của cấm quân, người ở đây hoặc người mà hắn có khả năng xin giúp đỡ, cũng chỉ có A Phúc trước mặt.
Chỉ cần có thể có trợ giúp của hắn ta, Đại hoàng tử nắm chắc việc lập môn hộ ngoài thành hoàng đô, ngóc đầu trở lại.
Về phần dựa theo lời nói của Trần Minh, đi cùng cấm quân một chuyến...
Ha ha.
Làm Đại hoàng tử, không có người nào rõ hơn việc tàn khốc của hoàng thất tranh quyền hơn hắn.
Nếu như hắn leo lên đế vị, nắm cấm quân trong tay, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ hoàng tử nào có thể cạnh tranh với hắn.
Chỉ có thế này, hắn mới có thể ngồi vững trên đế vị.
Còn nữa, Tam hoàng tử Huyền Minh, hắn không ít lần lạnh nhạt và ức hiếp đối phương.
Hơn nữa còn điều động người ám sát.
Rơi vào trong tay đối phương, Đại hoàng tử không cho rằng mình có thể sống sót.
Đại hoàng tử hít một hơi thật sâu, hồi hộp nhìn về phía A Phúc.
Trên thực tế, hiện tại hắn vẫn còn đang trong trạng thái mê mang choáng váng.
Ai có thể nghĩ đến, Tam hoàng tử Huyền Minh bị tất cả mọi người không để vào mắt.
Lại có thủ đoạn trấn áp thích khách bọn hắn phái đi, còn có thể điều động cấm quân tọa trấn hoàng đô.
Cho dù Đại hoàng tử cũng không rõ trong tay Tam hoàng tử Huyền Minh đến tột cùng nắm giữ con bài tẩy gì, nhưng chỉ với hai điểm phía trên.
Hắn và những hoàng tử khác cũng đã thua.
Đương nhiên, còn có một khả năng để bọn hắn chuyển bại thành thắng.
Đó chính là mời được một vị Thánh giả, một vị Thánh giả công khai ủng hộ, có thể để bất kỳ một vị nào hoàng tử nào trong bọn họ ngồi lên vị trí Hoàng đế.
Nhưng Thánh giả là tồn tại cỡ não, chỉ có Tiên đế mới có thể điều động.
Sau khi Tiên đế quy tiên, những Thánh giả này giống như núi cao, không thể rung chuyển.
"Đại hoàng tử yên tâm đi theo Trần Thống lĩnh là được, ta bảo đảm ngài sẽ không bị sao hết."
Nghe Đại hoàng tử thấp giọng thầm nói, A Phúc mỉm cười.
Cục diện hiện tại Tiên đế đã sớm đoán trước.
Bởi vậy mới phân phó nhiệm vụ cho hắn ngoại trừ phụ tá Tam hoàng tử ngồi vững đế vị ra, còn có ổn định những hoàng tử này, che chở bảo vệ các một hoàng tử và công chúa.
Chỉ là giờ phút này việc duy nhất làm A Phúc cảm thấy ngoài ý muốn.
Người phát động tập kích với những hoàng tử khác, không phải là Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử hoặc là Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử như bọn họ đã đoán.
Mà là Tam hoàng tử vẫn luôn bị bọn họ coi như công cụ, không có gì uy hiếp.
Điều này vượt qua điều Tiên đế và hắn đã đoán trước.
"Tam hoàng tử có thể làm được một bước này, chủ yếu là do tổ huấn mà cấm quân nghe theo, tuân theo mệnh lệnh của Hoàng đế." A Phúc âm thầm phân tích nguyên nhân trong lòng.
Những hoàng tử này hắn nhìn từ bé đến lớn khi đi theo Tiên đế.
Mỗi tình huống chân thực của các hoàng tử, hắn cơ bản đều có hiểu rõ.
Nếu như không phải do cấm quân, chỉ sợ không có cách nào giải thích đêm qua hoàng cung cấm ngoại giới vào, và hiện tại truy nã từng hoàng tử.
Mà rất hiển nhiên, cấm quân có thể tới bắt Đại hoàng tử, các hoàng tử khác cũng đã bị cấm quân mang đi.
"Tiếp theo, đây cũng là thời điểm ta nên ra tay ngăn cản trò cười này." A Phúc hít một hơi thật sâu, hắn chuẩn bị nhúng tay vào chuyện này.
Đúng vậy.
Hắn thấy đây chính là một trò cười.
Cả sự kiện đều chỉ có hoàng tử và cấm quân tham dự, đồng thời bị phong tỏa trong thành hoàng đô, không kinh động đến thiên hạ.
Thế cục này, trước mặt toàn bộ Thần Huyền Hoàng triều, hoàn toàn chính xác xem như một trò cười.
Cũng may những trọng thần trong đều thức thời, không tham dự vào.
Nếu không, trò cười này chỉ sợ phải kết thúc bằng thảm kịch.
Một bên khác, Đại hoàng tử Huyền Nhất nghe được lời nói của A Phúc.
Mặc dù không biết tại sao A Phúc muốn để mình đi theo cấm quân vào hoàng cung.
Nhưng đối phương đã mở miệng hứa hẹn bảo đảm mình không có việc gì.
Điều này làm trong lòng Đại hoàng tử không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đường đường là cường giả Bán Thánh viên mãn mở miệng, nên sẽ không lừa gạt hắn.
"Trần Thống lĩnh mang đi là được, không cần quan tâm ta." Hắn và Đại hoàng tử giao lưu, chẳng qua là trong mấy hơi thở.
Hắn tiếp xúc Trần Minh hồi lâu, đương nhiên hiểu rõ đối phương đang lo lắng điều gì, trước mắt vừa mới mở miệng bỏ đi lo lắng của đối phương.
Trần Minh có hơi dừng lại trong lòng, hắn không rõ ý của A Phúc.
Chỉ là mệnh lệnh của bệ hạ quan trọng, việc cấp bách vẫn là đưa Đại hoàng tử vào hoàng cung.
"Người tới." Trần Minh phất phất tay, ra hiệu cho thủ hạ bắt Đại hoàng tử.
Bởi vì có A Phúc hứa hẹn.
Đại hoàng tử cũng không phản kháng.
Thuận lợi như vậy, lamg Trần Minh càng thêm cảm thấy có gì đó không đúng.
"Nếu Phúc huynh không còn chuyện gì khác nữa, tiểu đệ cần trở về phục mệnh?'' Trần Minh có hơi không yên lòng, quay đầu lại lần nữa nhìn về phía A Phúc ngồi trên ghế.
Hắn luôn cảm thấy, đối phương xuất hiện ở đây.
Tuyệt đối không phải là vì vô cùng đơn giản ăn bữa cơm với Đại hoàng tử.
"Ha ha, Trần Thống lĩnh không nói, ta ngược lại quên mất."
"Lần này ta đang muốn tiến về hoàng cung, muốn lại lần nữa trở thành Đại thống lĩnh cấm vệ trong hoàng cung, không biết có thể thuận đường cùng nhau vào hoàng cung với Trần Thống lĩnh, gặp mặt Tam hoàng tử?" Dường như A Phúc sớm đoán trước được, thuận ý tứ Trần Minh cười nói.
"Hoá ra là chuyện này." Đáy mắt Trần Minh hiện lên một tia giật mình.
'Nếu như bởi vì chuyện này, vậy Phúc huynh nên mưu cầu chức khác đi."
"Bây giờ bệ hạ đã bổ nhiệm Đại thống lĩnh cấm vệ, cho dù Phúc huynh được bệ hạ tán thành, sợ cũng chỉ có thể thăng lên thành Phó thống lĩnh!"
Hai mắt Trần Minh hơi động một chút, nhớ đến thủ dụ mà hôm nay Lữ Thiên Tinh ném đến trước mặt mình, không khỏi nói.
Không hề nghi ngờ, vị Đại thống lĩnh cấm vệ mà Tam hoàng tử bổ nhiệm kia.
Tuyệt đối là vị Thánh giả nào đó.
A Phúc vẫn còn muốn đảm nhiệm chức Đại thống lĩnh cấm vệ như trước kia, chỉ có thể nói là không có khả năng.
"Cái gì!" Nụ cười trên mặt A Phúc dừng lại trong nháy mắt.
Hai mắt nhắm lại, uy áp Bán Thánh lập tức càn quét cả phòng.
Khiến mọi người ở đây kinh hồn táng đảm.
"Ngươi nói Tam hoàng tử đã bổ nhiệm Đại thống lĩnh cấm vệ?" A Phúc hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú Trần Minh hỏi.
—--
Dịch: MB