"Viện trưởng, dựa vào cái gì Nhất Viện thua lại phải thua mười phiến lá vàng?" Lâm Phong bất mãn hỏi.
Vệ Sát cười nói: "Bởi vì tranh đoạt lá vàng là do thầy khơi mào trước. Hơn nữa, Nhất Viện vốn đã mạnh hơn, nếu không chịu trả giá cao hơn thì tại sao Nhị Viện phải vô duyên vô cớ tranh giành với thầy?"
Lâm Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Có thể."
Loại tỷ thí này, tuy rằng bị áp chế ở cảnh giới Lục Ấn nhưng Nhất Viện bọn họ vẫn có ưu thế rất lớn.
Từ Sơn Nhạc thì có phần do dự, tuy rằng Nhất Viện thua phải nhường ra mười lá vàng nhưng ông hiểu rõ, Nhất Viện dù gì cũng là bộ mặt của Học phủ Nam Phong, chất lượng học viên trong đó vượt xa tất cả các viện khác.
"Viện trưởng, Nhị Viện chúng ta, đạt đến cảnh giới Lục Ấn, hiện tại cũng chỉ có hai người." Từ Sơn Nhạc bất đắc dĩ nói.
Lâm Phong cười cười, nói: "Thầy yên tâm, học viên của Nhất Viện sẽ không để thầy kéo đến cục diện bế tắc đó đâu."
Sắc mặt Từ Sơn Nhạc trầm xuống, trong mắt có vẻ tức giận trào dâng.
Lão viện trưởng thở dài một tiếng, nói: "Tiểu Từ, thầy yên tâm, cho dù thua, đợi sang năm tôi cũng sẽ bù cho Nhị Viện. Hiện tại thời điểm này cách kỳ thi lớn của học phủ cũng chỉ còn một tháng mà thôi."
Nghe thấy lão viện trưởng đã nói như vậy, Từ Sơn Nhạc trầm mặc một lúc, cuối cùng chỉ có thể chán nản gật đầu. Hiển nhiên, trong lòng lão viện trưởng, với tư cách là bộ mặt của Học phủ Nam Phong, Nhất Viện đương nhiên có thể hưởng một số đặc quyền mà Nhị Viện không có.
Loading...
Về điều này, Từ Sơn Nhạc chẳng thể trách lão viện trưởng được, bởi vì đây là lẽ thường tình. Đứng trước một Nhất Viện ưu tú nhất, chẳng lẽ lại thiên vị cho Nhị Viện hay sao?
"Vậy tôi đi sắp xếp một chút." Dứt lời, Từ Sơn Nhạc xoay người nhảy khỏi tán cây, nhanh chóng rời đi.
Lâm Phong thì vẫn giữ nụ cười trên mặt, sau đó cũng xoay người nhảy xuống từ nhà gỗ.
Cùng lúc đó, ở vị trí thấp hơn một chút, cuối cùng Bối Khôn cũng đành mang theo người rời đi trong vẻ chật vật và không cam lòng. Dù sao Lý Lạc hoàn toàn không mắc bẫy khiêu khích của cậu ta, ngược lại, lối hành xử không theo khuôn khổ của Lý Lạc khiến đám người bên cạnh Bối Khôn có phần e dè.
Tuổi trẻ vốn bốc đồng, học viên tranh đấu với nhau, dù có sứt đầu mẻ trán cũng phải cắn răng chịu đựng vì thể diện. Nhưng ai ngờ được lại có kẻ không nói lý lẽ, hở chút là muốn gọi người nhà đến đập cho một trận chứ?
Hoàn toàn không có một chút quy tắc nào!
Khi Bối Khôn cùng đám người chật vật rút lui, các học viên Nhị Viện xung quanh cũng nhìn Lý Lạc với ánh mắt có phần kỳ quái. Hiển nhiên, chẳng ai nghĩ cậu lại dùng cách này để hóa giải màn gây sự của đối phương.
"Ê, làm vậy có phải hơi phá luật quá không?" Triệu Khoát gãi đầu, tiến đến bên cạnh Lý Lạc, hạ giọng hỏi.
Lý Lạc lười biếng liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: "Cậu ta có thể ức hiếp một kẻ Không Tướng như tôi, chẳng lẽ tôi lại không thể dựa thế bắt nạt ngược lại cậu ta à?"
"Không hẳn là vậy..." Triệu Khoát định phản bác nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý lẽ gì để cãi, chỉ có thể lắc đầu. Đúng là thiếu phủ chủ, đường lối hành xử có hơi hoang dã thật!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bóng dáng của Từ Sơn Nhạc xuất hiện ở phía trước. Ông vỗ tay, trực tiếp gọi tất cả học viên của Nhị Viện lại, sau đó nói đơn giản về cuộc tỷ thí sắp tới với Nhất Viện.
Lời vừa nói ra, đám đông lập tức phẫn nộ.
"Nhất Viện thật sự quá đáng quá rồi! Bọn họ chiếm giữ 40 lá vàng còn chưa đủ sao? Lại còn muốn đến cướp của chúng ta?"
"Cuộc tỷ thí này hoàn toàn không có khả năng thắng. Nhị Viện chúng ta hiện tại đạt đến Lục Ấn, chỉ có hai người thôi."
"Haizz, không bằng nhận thua luôn cho rồi."
"... "
Tuy nhiên sau một hồi kích động, rất nhiều học viên Nhị Viện trở nên bi quan, dù sao thực lực đôi bên bày ra ở đó, cho dù có giới hạn cảnh giới Lục Ấn nhưng Nhị Viện vẫn ở thế yếu.
Nhìn thấy sĩ khí sa sút của học viên Nhị Viện, Từ Sơn Nhạc bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Sau đó sắp xếp: "Cuộc tỷ thí sẽ do Triệu Khoát và Viên Thu lên sân."
"Thầy yên tâm, em nhất định sẽ không làm mất mặt Nhị Viện chúng ta. Em sẽ cho bọn họ biết Nhị Viện không hề dễ chọc." Triệu Khoát nhiệt huyết sôi trào, mặt đầy chiến ý.
Viên Thu là một thiếu nữ dáng người cao gầy. Cô ấy khá bình tĩnh, hỏi: "Vậy người thứ ba thì sao?"
Ánh mắt của Từ Sơn Nhạc quét qua đám học viên Nhị Viện nhưng bất cứ ai chạm phải ánh mắt của ông đều lập tức né tránh. Rõ ràng không ai có đủ tự tin để bước lên ứng chiến.
Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên người Lý Lạc. Dù Lý Lạc mang danh Không Tướng nhưng cậu lại tinh thông Tướng Thuật. Nếu xét về thực lực, trong Nhị Viện, cậu chỉ thua mỗi Triệu Khoát, đương nhiên bây giờ còn phải tính thêm cả Viên Thu.
"Lý Lạc, em lên đi."
Từ Sơn Nhạc hạ quyết định, nói: "Đừng có áp lực, thua cũng không sao. Lát nữa em cứ lên trước, đánh đến khi không cố gắng được nữa thì nhận thua xuống sân. Nếu có thể, hãy cố gắng tiêu hao Tướng Lực của đối phương càng nhiều càng tốt. Như vậy tỷ lệ thắng của những người phía sau sẽ cao hơn một chút."
Đối với việc bị điểm danh, Lý Lạc không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Dù sao Nhị Viện chỉ có mấy người có thể đánh được mà thôi.
Nhưng rõ ràng, trong mắt Từ Sơn Nhạc, cậu chỉ là một quân cờ thí, dùng để tiêu hao Tướng Lực của người ra sân bên phía đối thủ.
Ánh mắt Lý Lạc trở nên thâm trầm. Ban đầu cậu vốn định giữ thái độ khiêm tốn. Nhưng xem ra... ngay cả trời cao cũng không cho cậu được toại nguyện.
Lão Từ à, ông hoàn toàn không biết ông đã điểm trúng một tồn tại như thế nào... Hôm nay ánh hào quang trên mặt ông, có lẽ sẽ còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
Bốp.
Bàn tay của Từ Sơn Nhạc rơi xuống vai Lý Lạc, đánh cậu loạng choạng một cái, giọng nói bất mãn truyền đến: "Em ngây người ra đó làm gì, không phải bị dọa rồi chứ?"
Thế là khí thế mà Lý Lạc vừa mới ấp ủ, lập tức bị một cái tát của ông đánh tan.