Tin tức Nhất Viện và Nhị Viện sắp tranh đoạt năm lá vàng, gần như trong nháy mắt truyền đi khắp nơi. Nhất thời, trên cây Tướng Lực cao như tòa lầu này, người đông nghìn nghịt. Học viên các viện của Học phủ Nam Phong đều chạy đến xem chuyện gì sắp diễn ra.
Học phủ Nam Phong tổng cộng có bốn viện, trong đó Nhất Viện là tinh anh, Nhị Viện coi như là đội dự bị, Tam Viện, Tứ Viện, nói là cho đủ số lượng thì có phần quá đáng, nhưng quả thực trình độ tương đối kém hơn.
Cho nên đài tu luyện lá vàng trên cây Tướng Lực đối với bọn họ mà nói, coi như là thứ xa vời. Hiện tại có thể nhìn Nhất Viện và Nhị Viện tranh đoạt, cũng là một màn kịch hay hiếm có.
Mặc dù gần như không có ai cho rằng Nhị Viện thật sự có thể tranh đoạt được với Nhất Viện.
Ở phía Đông của cây Tướng Lực có một mảng cành cây to khỏe như trăn quấn lấy nhau, tạo thành một đài gỗ dài rộng khoảng mấy chục mét. Trước kia, nơi này được dùng làm nơi giao lưu, so tài của một số học viên sau khi tu luyện xong.
Mà lúc này, xung quanh đài, người đông nghìn nghịt.
Nhất Viện và Nhị Viện mỗi bên chiếm cứ hai phía Đông, Tây. Tuy nhiên bầu không khí hai bên lại không giống nhau. Bên phía Nhất Viện, phần lớn học viên đều mang theo nụ cười giễu cợt, hiển nhiên không thật sự coi trọng cuộc tỷ thí này. Nhưng đó là điều bình thường thôi. Cuộc tỷ thí này có giới hạn đẳng cấp Tướng Lực Lục Ấn. Đối với Nhất Viện, đẳng cấp này thậm chí còn không lọt vào được top 10.
Điều này cho thấy những người thật sự lợi hại của Nhất Viện, sẽ không có ai ra tay.
So với vẻ đùa cợt nhàn nhã của Nhất Viện, không khí bên phía Nhị Viện lại tràn ngập sự phẫn uất xen lẫn lo âu. Dù sao cùng thuộc một học phủ, bọn họ ít nhiều đã hiểu rõ sự hùng mạnh của Nhất Viện. Vì vậy, nếu nói Nhị Viện có khả năng cao sẽ thắng trong trận tỉ thí này, sợ là ngay cả chính bản thân họ sẽ không dám tin. Hiện tại chỉ mong rằng, đừng thua quá thảm hại là được.
"Thật nhàm chán, trận tỷ thí kiểu này chẳng có gì thú vị cả." Trên khán đài, Đế Pháp Tình khẽ vươn vai, đường nét cơ thể được bộ đồng phục học viên tôn lên rõ rệt, khiến ngay cả vài thiếu nữ gần đó lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ. Trong khi đó, những thiếu niên đang tuổi huyết khí sôi trào lại cảm thấy má nóng bừng khó giấu.
Việc Đế Pháp Tình có thể trở thành một đóa hoa vàng của Học phủ Nam Phong, hiển nhiên có lý do cả.
"Dù sao có thể giết thời gian mà." Một giọng cười nhẹ nhàng êm dịu vang lên từ bên cạnh, Đế Pháp Tình nghiêng đầu nhìn sang, thấy được Lữ Thanh Nhi, người có mái tóc dài thướt tha, dung mạo vô cùng thanh tú động lòng người, cùng làn da trắng ngần như băng như ngọc.
"Chị Thanh Nhi." Đôi mắt đẹp của Đế Pháp Tình sáng lên, vội vàng chào hỏi. Danh tiếng của Lữ Thanh Nhi ở Học phủ Nam Phong còn vượt trội hơn cả cô ta. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ấy không chỉ nổi bật nhờ ngoại hình. Thực lực của Lữ Thanh Nhi còn vững vàng áp đảo vô số những người xuất chúng của Nhất Viện.
Hoàn toàn là một tấm biển hiệu vàng của Học phủ Nam Phong.
Nếu phía trước không có viên ngọc Khương Thanh Nga quá mức rực rỡ, tất cả mọi người cảm thấy, Lữ Thanh Nhi sẽ trở thành truyền thuyết của Học phủ Nam Phong.
Cho nên đối tượng sùng bái thứ nhất của Đế Pháp Tình là Khương Thanh Nga, xếp thứ hai là Lữ Thanh Nhi.
Hai cô gái là những người có dung mạo và khí chất xuất chúng nhất trong Học phủ Nam Phong hiện nay. Bây giờ hai người đứng cùng nhau, lập tức trở thành một phong cảnh tươi đẹp, sau đó dần dần thu hút những người xung quanh kéo đến.
"Chẳng phải bình thường chị Thanh Nhi không thích xem mấy chuyện tầm phào thế này sao?" Đế Pháp Tình tò mò hỏi.
Lữ Thanh Nhi cười nhạt nói: "Tùy tiện xem một chút thôi."
Cô ấy nhìn về phía Nhị Viện bên kia, nói: "Các người nói Nhị Viện sẽ phái ba người nào ra?"
Đế Pháp Tình không thèm để ý nói: "Nhị Viện hiện tại đạt đến cảnh giới Lục Ấn cũng chỉ có Triệu Khoát và một người nữa là Viên Thu thôi. Cả hai đều mới thăng cấp lên không lâu."
"Người thứ ba thì sao?" Lữ Thanh Nhi nói.
Đế Pháp Tình dừng một chút, rồi một người bên cạnh tiếp lời cười nói: "Phần lớn sẽ là Lý Lạc. Tuy cậu ta mang danh Không Tướng nhưng ở phương diện tu hành Tướng Thuật lại cực kỳ có thiên phú, miễn cưỡng có thể giao thủ với người cảnh giới Ngũ Ấn."