Bối Côn này có chút tâm kế, cố ý mở rộng phạm vi chọc giận học viên Nhị Viện, mà những học viên này không dám làm gì cậu ta nên tự nhiên sẽ chuyển sự tức giận sang Lý Lạc, sau đó ép Lý Lạc ra mặt.
"Các người im miệng cho tôi."
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc đã có một tiếng quát giận dữ vang lên, chỉ thấy Triệu Khoát đứng ra, tức giận nhìn Bối Côn, nói: "Muốn đánh, tao đến chơi với mày."
"Lại là mày."
Bối Côn nhíu mày, nói: "Xem ra lần trước chưa đánh mày đủ đau."
Triệu Khoát vừa định nói thì lại thấy Lý Lạc vung tay ngăn cậu ta lại, sau đó bất đắc dĩ nói: "Cậu để ý đến đám phân chó này làm gì."
Sau đó cậu chuyển ánh mắt về phía đám bạn bè xấu xa của Bối Côn, thở dài nói: "Cậu giúp tôi ghi nhớ hết những người này lại, lát nữa tôi bảo người đến dạy bọn họ cách chung sống hòa bình với bạn học."
Tuy rằng, hiện tại phủ Lạc Lam có vấn đề không nhỏ nhưng dù sao cũng là một trong năm phủ lớn của nước Đại Hạ, hơn nữa lực lượng lưu lại ở nhà cũ cũng không tính là yếu, ít nhất vẫn có thể điều động được một số hộ vệ cấp bậc Tướng Sư.
Những học viên xung quanh nghe thấy lời này sững người lại, đám bạn bè xấu xa của Bối Côn cũng trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác đến lúng túng.
Đại ca ơi, có cần phải làm tới vậy không? Bọn này chỉ là lũ trẻ con nghịch ngợm trong học phủ thôi mà. Sao cậu lại thẳng thừng dọa về nhà gọi người đến đánh bọn tôi chứ?
Cách làm này chẳng hợp lý chút nào!
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không kìm được mà lùi lại vài bước. Những tiếng la hét hống hách dần dần im bặt. Bởi vì họ hiểu rõ, Lý Lạc thực sự có khả năng làm điều đó.
Dù cậu mang danh Không Tướng nhưng dù sao vẫn là thiếu phủ chủ của phủ Lạc Lam. Việc phái vài cao thủ Tướng Sư đến đánh cho bọn họ một trận nhừ tử là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bối Côn sững sờ một lúc, sau đó mới tức tối mắng: “Lý Lạc, cậu có thấy mất mặt không hả? Lại dùng chiêu trò thế này!”
Lý Lạc nhíu mày, nói: “Không phục thì cậu cứ mời cao thủ nhà họ Bối đến đánh tôi xem nào.”
Bối Côn há miệng nhưng chẳng thốt nên lời phản bác. Dù hiện tại phủ Lạc Lam đang gặp khó khăn cả trong lẫn ngoài nhưng “lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo”. Trước khi phủ này thực sự sụp đổ, nhà họ Bối cũng chỉ dám âm thầm cắn trộm vài miếng. Còn chuyện cậu ta kéo được cao thủ nhà mình đến đây ư? Chưa nói đến việc có mời được hay không, dù mời được đi chăng nữa, liệu họ dám động tay với Lý Lạc thật sao? Hậu quả từ chuyện đó, rõ ràng cậu ta chẳng thể gánh nổi.
Thế là, trong lúc nhất thời cậu ta đứng ngây ra đó, có phần rối bời.
...
Ở trên đỉnh cây Tướng Lực có một ngôi nhà gỗ, lúc này trước nhà gỗ có mấy bóng người cũng đang nhìn xuống những học viên đang tranh cãi phía dưới.
"Ha ha, tên nhóc của phủ Lạc Lam này thật sự rất thú vị." Một lão giả mặc áo khoác ngoài màu đen trắng, tóc hoa râm cười nói.
Ông lão là viện trưởng của Học phủ Nam Phong, tên là Vệ Sát, ở quận Thiên Thục này cũng là nhân vật có tiếng tăm.
"Tranh chấp giữa các học viên, lại còn phải mời lực lượng trong nhà đến giải quyết, đây không thể coi là thú vị. Hai vị nhân kiệt của phủ Lạc Lam, sao lại sinh ra một đứa con vô lại như vậy." Bên cạnh, có tiếng nói.
Đó là một nam tử gầy gò, nam tử mang đến cho người ta cảm giác nho nhã, tuy nhiên giữa lông mày lại toát ra một vẻ thanh cao ngạo mạn.
Vị này chính là thầy của Nhất Viện Học phủ Nam Phong hiện nay, Lâm Phong.
Trước đó cũng chính anh ta là người đề xuất đá Lý Lạc ra khỏi Nhất Viện, giáng xuống Nhị Viện.
"Thầy Lâm Phong nói cũng quá khó nghe rồi. Bối Côn rõ ràng biết Lý Lạc 'Không Tướng', còn muốn đi gây sự, chẳng phải càng ác liệt hơn sao." Từ Sơn Nhạc ở bên cạnh nghe vậy thì lập tức phản bác.
Lâm Phong thản nhiên nói: "Tranh chấp giữa các học viên, có lợi cho bọn họ cạnh tranh lẫn nhau để tiến bộ."
Tuy nhiên, anh ta hiển nhiên cũng lười tranh cãi với Từ Sơn Nhạc về vấn đề này, ánh mắt chuyển hướng về phía ông lão bên cạnh, nói: "Viện trưởng, đề nghị tôi nói lúc trước, không biết ngài thấy thế nào?"
Vệ viện trưởng chớp mắt, nói: "Đề nghị nào?"
Lâm Phong thấy vậy thì có hơi bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng: "Kỳ thi lớn của học phủ sắp đến, số lá vàng của Nhất Viện chúng tôi có vẻ không đủ. Tôi muốn xin viện trưởng phân thêm năm lá vàng cho Nhất Viện."
"Tôi không đồng ý!"
Người lên tiếng chính là Từ Sơn Nhạc. Ông giận dữ nhìn Lâm Phong, bởi vì hiện tại lá vàng trên cây Tướng Lực, ngoại trừ Nhất Viện đang nắm giữ thì chỉ còn lại mười lá ở Nhị Viện. Lâm Phong này muốn phân thêm năm lá, vậy còn có thể lấy từ đâu? Chẳng phải là từ Nhị Viện bọn họ hay sao?
Tên này, thật sự là được voi đòi tiên.