logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP

Chương 39 - [Bản Dịch] Vạn Tướng Chi Vương

Tác giả:

Nghe chương này

Chia sẻ:

Nội dung chương

Gần đỉnh của cây Tướng Lực, những cành cây to khỏe đan xen vào nhau, tạo thành một tòa đài gỗ. Mà lúc này, trên đài gỗ đang có một vài ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn về phía vị trí của Lý Lạc.

"Lý Lạc này mất tích một tuần, cuối cùng cũng đến học phủ rồi."

Đế Pháp Tình khoanh tay trước ngực, bộ đồng phục bó sát bao bọc lấy cơ thể phát triển đầy đặn, lại thêm khuôn mặt xinh xắn mang theo một chút quyến rũ cùng làn da trắng nõn nà, khiến không ít thiếu niên gần đó đều lén lút nhìn sang.

Cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng của Lý Lạc, khẽ bĩu môi, nói: "Đây là sợ bị Bối Côn tìm đến gây phiền phức sao? Cho nên mới dùng cách này để né tránh?"

"Thật đáng tiếc cho vẻ ngoài đẹp trai như vậy." Bên cạnh cô ta, một đám bạn gái cũng bình phẩm cảm thán.

"Hì hì, cô gái nhỏ, tôi nhớ năm đó khi Lý Lạc còn ở Nhất Viện, cô là fan cuồng bé nhỏ của người ta đấy." Có người bạn trêu chọc.

Thiếu nữ bị trêu chọc lập tức đỏ bừng mặt, dậm chân phản bác: “Nói cứ như mấy người không từng như vậy ấy!”

Các thiếu nữ cười khúc khích, trong mắt đều lướt qua vẻ tiếc nuối. Lúc đầu, khi Lý Lạc mới đến Nhất Viện, quả thực là nhân vật nổi bật không ai sánh bằng, không chỉ đẹp trai mà ngộ tính bộc lộ ra cũng vô cùng xuất sắc. Quan trọng nhất là, khi đó phủ Lạc Lam đang ở thời kỳ đỉnh cao, một phủ hai Hầu hiển hách vô cùng.

Đẹp trai, có thiên phú, bối cảnh thâm hậu, thiếu niên như vậy có thiếu nữ nào không thích chứ?

Tuy nhiên đáng tiếc, theo thời gian trôi qua, hào quang trên người Lý Lạc bắt đầu bị tước bỏ. Đầu tiên là sự mất tích của cha mẹ cậu, dẫn đến địa vị và thực lực của phủ Lạc Lam giảm mạnh. Sau đó Lý Lạc bị lộ ra Không Tướng bẩm sinh, điều này càng đẩy cậu xuống vực sâu.

aff link

Vì vậy, nhân vật nổi tiếng một thời của Nhất Viện, lập tức bị "đày" sang Nhị Viện.

Đến lúc này, họ lại ngưỡng mộ cậu, hiển nhiên có phần không hợp thời.

Đế Pháp Tình nghe đám bạn gái bên cạnh líu ríu, có phần bực bội lắc đầu, nói: "Một đám mê trai nông cạn."

...

Lý Lạc vừa mới ngồi xuống trên một phiến lá bạc, đã nghe thấy xung quanh có chút náo động. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trông thấy Bối Côn, dưới sự vây quanh của một đám bạn bè ăn chơi, nhảy xuống từ những tán lá phía trên.

Bối Côn có thân hình cao lớn, làn da trắng trẻo, chỉ là trong mắt cậu ta lại mang theo nét âm hiểm sắc bén, khiến cả người toát ra vẻ u ám khó tả.

"Lý Lạc, tôi còn tưởng cậu không dám đến học phủ nữa chứ?" Bối Côn cười nhạt, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Lý Lạc liếc cậu ta một cái, thật sự là lười đáp lời.

Nhưng chính thái độ này của cậu lại khiến cơn giận trong lòng Bối Côn bùng lên. Hồi đó, khi phủ Lạc Lam còn ở thời kỳ hưng thịnh, cậu ta đã cố gắng trăm cách để lấy lòng Lý Lạc. Thế nhưng, lúc nào Lý Lạc cũng giữ vẻ thờ ơ chẳng buồn đáp lại. Khi ấy, cậu ta không dám mở miệng nói gì. Nhưng giờ đây, Lý Lạc, cậu còn tưởng mình vẫn là cậu của ngày xưa sao?

“Lý Lạc, cậu để tôi chờ trắng cả một ngày ở tòa nhà Thanh Phong. Chuyện này, cậu bảo phải tính sao đây?” Bối Côn nghiến răng gằn giọng.

Lý Lạc bực bội nói: “Đừng đổ cái ngu của cậu lên đầu tôi được không?”

“Đầu óc cậu thế nào mới nghĩ rằng tôi sẽ đến tòa nhà Thanh Phong mời cậu chứ?”

Ánh mắt Bối Côn tối sầm lại, nói: “Lý Lạc, giờ cậu xin lỗi tôi ngay tại đây, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Nếu không…”

Lý Lạc bật cười: “Nếu không thì cậu lại định đến tòa nhà Thanh Phong chờ thêm một ngày một đêm nữa à?”

Xung quanh vang lên vài tiếng cười khe khẽ. Bối Côn ở Học phủ Nam Phong cũng được xem là một kẻ ngang ngược, ngày thường không ít lần bắt nạt người khác. Nhưng rõ ràng, Lý Lạc chẳng hề sợ hãi chút nào trước lời đe dọa của cậu ta.

Bối Côn âm trầm nhìn Lý Lạc, sau đó nói: "Miệng lưỡi cũng cứng rắn đấy, có dám xuống đây chơi với tôi một ván không?"

Lý Lạc lắc đầu: "Không có hứng thú."

Bối Côn này thật sự quá thấp kém, trước kia cậu không muốn để ý, bây giờ lại càng không muốn để ý. Nếu đối phương cứ muốn gây sự mà cậu phải đáp lại, vậy chẳng phải sẽ khiến cậu cũng trở nên thấp kém như đối phương sao.

Bối Côn cười lạnh một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, sau đó cậu ta vẫy tay, đám bạn bè xấu của cậu ta lập tức la hét: "Người của Nhị Viện đều là lũ nhát gan sao?"

Càng nhiều lời lẽ khó nghe không ngừng tuôn ra.

Những học viên của Nhị Viện gần đó ai cũng lộ vẻ tức giận nhưng lại sợ uy danh của Bối Côn nên chỉ dám giận không dám nói.

"Lý Lạc, không nên vì vấn đề của cậu, mà liên lụy đến cả Nhị Viện?" Bối Côn mang ý xấu nói.

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn