Dáng người Bối Côn khá cao ráo cường tráng, khuôn mặt trắng nõn, nhưng sự âm độc trong ánh mắt khiến cho hắn thoạt trông có hơi âm trầm.
"Lý Lạc, ta còn tưởng là ngươi không đến học phủ nữa cơ." Bối Côn nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lý Lạc liếc hắn một cái, sau đó không thèm để ý đến nữa.
Thái độ này của Lý Lạc làm cho Bối Côn lập tức nổi cơn thịnh nộ. Năm đó khi Lạc Lam phủ còn cường thịnh, hắn đã dùng mọi cách để lấy lòng Lý Lạc, nhưng từ đầu đến cuối đối phương đều trưng ra bộ dáng lạnh nhạt hờ hững. Thời điểm đó hắn không dám nói gì, nhưng bây giờ Lý Lạc đâu còn được như trước nữa?
"Lý Lạc, ngươi khiến ta mất công chờ một ngày ở Thanh Phong lâu, ngươi nói xem chuyện này phải tính toán thế nào đây?" Bối Côn nghiến răng nói.
Lý Lạc tức giận: "Ngươi đừng có đổ thừa sự ngu xuẩn của mình lên đầu ta."
"Ngươi nghĩ gì mà cảm thấy ta sẽ tới Thanh Phong lâu mở tiệc mời ngươi hả?"
Ánh mắt Bối Côn âm trầm, hắn nói: "Lý Lạc, bây giờ ngươi nói xin lỗi ngay trước mặt ta, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, còn không thì..."
Lý Lạc cười nói: "Không thì ngươi lại muốn tới Thanh Phong lâu ngồi chờ một ngày à?"
Xung quanh có vài tiếng cười truyền tới, Bối Côn cũng được coi là bá chủ một phương ở Nam Phong học phủ, bình thường bắt nạt người khác không ít, nhưng tất nhiên Lý Lạc chẳng hề để ý đến chút uy hiếp đó của hắn ta.
Loading...
Bối Côn sầm mặt nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, nói: "Miệng cứng ghê nhỉ, có dám tới đây đọ sức với ta không?"
Lý Lạc lắc đầu: "Không có hứng thú."
Cấp bậc của Bối Côn thực sự quá thấp, trước kia hắn đã không muốn để ý rồi, bây giờ lại càng không thèm quan tâm, nếu cứ đồng ý mỗi khi đối phương muốn đọ sức thì chẳng phải bản thân cũng sẽ thấp kém như đối phương hay sao.
Bối Côn cười lạnh một tiếng, không nhiều lời thêm nữa, hắn phất phất tay, một đám hồ bằng cẩu hữu lập tức gào to: "Nhị viện các ngươi toàn lũ hèn nhát thế này à?"
Sau đó là nhiều lời khó nghe hơn ùa tới.
Những học viên nhị viện ngồi gần đó lập tức lộ vẻ ra vẻ mặt tức giận, nhưng họ e sợ hung danh của Bối Côn nên nhất thời chỉ biết giận thôi chứ không dám nói gì.
"Lý Lạc, sao ngươi lại làm liên lụy cả nhị viện chỉ vì vấn đề riêng của mình thế chứ?" Bối Côn mưu đồ xấu xa nói.
Bối Côn nói lời này là để thực hiện kế tâm lý. Cố ý chọc giận tất cả học viên nhị viện, để bọn họ giận mà không dám làm gì hắn, sau đó chuyển hết oán khí sang phía Lý Lạc, ép Lý Lạc phải ra mặt.
"Các ngươi câm miệng lại cho ta."
Nhưng rất nhanh đã có một tiếng hét phẫn nộ vang lên, chỉ thấy Triệu Khoát đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Bối Côn, nói: "Muốn đánh thì ta đánh với ngươi."
"Lại là ngươi."
Bối Côn nhướng mày, nói: "Xem ra lần trước chưa còn chưa đánh đủ."
Triệu Khoát vừa định nói gì đó thì Lý Lạc bỗng phất tay ngăn lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi để ý tới thứ cứt chó này làm gì."
Rồi hắn chuyển mắt nhìn về phía đám hồ bằng cẩu hữu của Bối Côn, thở dài: "Ngươi giúp ta nhớ kĩ tất cả những người này, về sau ta sẽ sai người đi dạy cho bọn họ biết chung sống hòa bình với đồng học là thế nào."
Dù hiện tại Lạc Lam phủ đang phải đối mặt với một vấn đề lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là một trong ngũ đại phủ của Đại Hạ quốc, mà lực lượng được để lại trong tòa nhà cũ cũng không tính là quá yếu, ít nhất vẫn lấy ra được mấy hộ vệ Tướng sư.
Đám học viên xung quanh nghe thấy những lời này thì hơi kinh ngạc, đám hồ bằng cẩu hữu của Bối Côn cũng ngớ ra, trên mặt chỉ toàn kinh hãi.
Đại ca, có cần phải như vậy không? Mọi người chỉ đang đùa giỡn ở học phủ thôi mà, thế mà ngươi lại muốn về nhà tìm người đánh chúng ta?
Diễn biến này khác quá.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, sau đó đều không nhịn được mà lùi lại mấy bước, mồm miệng đang kêu gào cũng ngừng bặt đi, bởi vì bọn họ biết Lý Lạc thật sự có khả năng đó.
Tuy hắn không có tướng nhưng tốt xấu gì cũng là Thiếu phủ chủ của Lạc Lam phủ, vẫn có thể phái ra một vài cao thủ Tướng Sư đánh cho bọn họ một trận no đòn.
Bối Côn cũng ngẩn ra, rồi hét lên: "Lý Lạc, ngươi có thấy mất mặt không vậy, dám giở cả thủ đoạn này."
Lý Lạc cau mày nói: "Ngươi không phục thì cứ mời cao thủ của Bối gia ngươi đến đánh ta đi."
Bối Côn há to miệng, phát hiện mình không sao tiếp lời nổi. Bởi vì tuy Lạc Lam phủ hiện tại loạn trong giặc ngoài, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, trước khi Lạc Lam phủ thật sự sụp đổ, Bối gia có thế nào chỉ dám cắn trộm mấy miếng mà thôi. Về chuyện bảo hắn đi mời cao thủ của Bối gia, chưa nói có thể mời được hay không, mời được rồi thì bọn họ có dám động vào Lý Lạc không? Hậu quả đó hiển nhiên hắn không thể gánh nổi.
Thế là nhất thời hắn chỉ biết đứng sững tại chỗ, trông hơi ngu ngốc.
...
Ở nơi cao nhất của cây Tướng Lực có một tòa nhà, bấy giờ có mấy người đang đứng trên đó nhìn đám học viên bên dưới cãi nhau.
"Ha ha, tiểu tử của Lạc Lam phủ này thú vị thật đấy." Một lão giả mặc áo khoác đen trắng, tóc hoa râm cười nói.
Lão giả này là viện trưởng của Nam Phong học phủ, tên Vệ Sát, cũng là một người có thanh danh vang vọng Thiên Thục quận.
"Tranh chấp trong học viện mà phải nhờ lực lượng ở nhà tới giải quyết, có gì thú vị cơ chứ. Hai vị nhân tài kiệt xuất của Lạc Lam phủ kia sao lại sinh ra một đứa con trai vô lại đến vậy chứ." Bên cạnh có người nói.
Đó là một nam tử gầy gò, khiến cho người ta có cảm giác hắn rất nhã nhặn, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra sự kiêu ngạo rõ nét.
Vị này chính là đạo sư của nhất viện ở Nam Phong học phủ hiện nay, Lâm Phong.
Trước đây cũng là hắn dốc sức toan tính, đá Lý Lạc ra khỏi nhất viện, phải tới nhị viện.
"Lâm Phong đạo sư nói vậy khó nghe quá, Bối Côn biết rõ Lý Lạc không có tướng rồi mà còn muốn tới kiếm chuyện, chẳng phải lại càng càn quấy hơn à." Từ Sơn Nhạc đứng bên nghe vậy lập tức phản bác.
Lâm Phong thản nhiên nói: "Tranh chấp giữa các đồng học sẽ đem lại lợi ích cho bọn họ, cùng cạnh tranh để tiến bộ."