"Cũng không phải chuyện quan trọng, nếu không đánh với hắn thì có khi ta còn chưa đột phá được lục ấn đâu."
Triệu Khoát nhún vai, thở dài nói: "Nhưng mà bây giờ ngươi tới học phủ rồi, chỉ sợ môn tướng lực chiều nay hắn sẽ tới tìm ngươi gây sự."
Triệu Khoát ngẫm nghĩ một chốc rồi vỗ ngực nói: "Đến lúc đó cứ để ta ra mặt thay ngươi, xem đánh thêm mấy trận nữa có thể giúp ta đột phá thất ấn không."
Lý Lạc cười cười, tính tình Triệu Khoát sáng sủa đầy nghĩa khí, quả thật là một vị bằng hữu tốt, nhưng núp phía sau nhìn bằng hữu gánh vác trách nhiệm thay mình lại không phải là phong cách của hắn.
Thế là hắn chỉ cười, nói: "Đến lúc đó rồi nói sau đi."
...
Buổi chiều học môn tướng lực.
Phía bắc Nam Phong học phủ có một cánh rừng rộng lớn, rừng rậm xanh rì tốt tươi, gió thổi thoáng qua như làm gợn lên cả tầng tầng sóng xanh.
Trong rừng có một cây đại thụ đứng sừng sững, vỏ ngoài của đại thụ có màu vàng sẫm, cao khoảng hơn hai trăm mét, cành lá vươn dài rậm rạp giống hệt như một chiếc võng khổng lồ.
Chi cành của đại thụ rất lớn, điều kỳ lạ nhất là mỗi một phiến lá của nó đều dài khoảng hai mét, dày hơn một tấc, giống hệt một cái bục.
Loading...
Đây là cây Tướng Lực.
Cây Tướng Lực không có nguồn gốc thiên nhiên, nó được tạo thành từ rất nhiều vật liệu kỳ lạ, nói sắt thì không phải sắt, mà gỗ cũng chẳng phải gỗ.
Trong cây Tướng Lực có hạch tâm năng lượng, hạch tâm năng lượng có thể giúp nó hấp thu và chứa đựng một lượng lớn năng lượng thiên địa.
Mỗi phiến lá khổng lồ của cây Tướng Lực thì như những bục tu luyện, có thể dễ dàng cho một học viên tu luyện trên đó.
Loại cây Tướng Lực này là vật vô cùng cần thiết trong mỗi học phủ, chỉ có quy mô mạnh yếu khác nhau thôi.
Nói từ một phương diện nào đó thì những phiến lá này cũng giống như kim ốc trong tòa nhà cũ mà Lý Lạc ở, tất nhiên chỉ bàn về tính hiệu quả thì vẫn là kim ốc ở tòa nhà cũ vẫn tốt hơn, nhưng không phải học viên nào cũng có điều kiện tu luyện đó.
Lá cây trên cây Tướng Lực được chia làm ba cấp, là kim diệp, ngân diệp, đồng diệp.
Nhìn từ xa thì sẽ nhận ra hơn sáu phần cây Tướng Lực là màu đồng, trong bốn phần còn lại, ngân sắc chiếm ba phần, kim sắc thì chỉ có khoảng một phần.
Những chiếc lá vàng óng đều tập trung ở vị trí ngọn cây Tướng Lực, số lượng ít ỏi.
Không cần nghĩ cũng biết hiệu quả tu luyện trên lá cây kim sắc sẽ mạnh hơn so với hai loại lá còn lại rồi.
Nhưng phần lớn lá cây kim sắc đã bị nhất viện chiếm mất, đây là chuyện thường tình không có gì đáng trách, dù sao nhất viện cũng là biển hiệu của Nam Phong học phủ mà.
Cả nhị viện có mấy trăm người mà số lá cây kim sắc được phân cho chỉ có vẻn vẹn mười phần. Vậy nên tam viện, tứ viện xếp sau nữa lại càng không có tư cách hưởng thụ, có thể thấy lá cây kim sắc trân quý tới mức nào.
Mỗi ngày cây Tướng Lực chỉ mở ra trong nửa ngày, khi chiếc chuông lớn đặt trên ngọn cây vang lên thì chính là lúc cây mở ra, lúc này tất cả học viên đều đang phải chờ đợi.
Trong tiếng chuông quanh quẩn, phần lớn học viên trên mặt tràn ngập sự háo hức, tràn vào trong rừng như thủy triều dâng, cuối cùng ho leo lên cái thang uốn lượn như một con rắn lớn để lên cây.
Lý Lạc cũng đi theo dòng người lên cây Tướng Lực, sau đó hắn dõi mắt nhìn về phía mười chiếc kim diệp ở bên trên, nhất thời có chút xấu hổ, trước kia trong mười chiếc kim diệp của nhị viện này có một chiếc là thuộc về hắn, dù sao theo phân chia thực lực, hắn cũng ngang bằng với Triệu Khoát ở nhị viện.
Nhưng sau này vì không có tướng mà hắn đã chủ động nộp lại kim diệp thuộc về mình, khiến cho bây giờ hắn không có chỗ tu luyện, hắn cũng đâu thể đòi lại kim diệp mình đã nộp lên được.
"Được rồi, cứ dùng tạm trước đi."
Lý Lạc nghĩ vậy rồi đi về phía một chiếc ngân diệp của nhị viện.
Khi Lý Lạc đi tới phía ngân diệp, có một ánh mắt khác thường nhìn về phía hắn ở phía trên cây Tướng Lực.
Ở nơi gần đỉnh cây Tướng Lực, cành lá khổng lồ quấn lấy nhau tạo thành một cái sàn gỗ, lúc này trên sàn gỗ đang có vài ánh mắt nhìn xuống Lý Lạc.
"Lý Lạc mất tích một tuần cuối cùng cũng đến học phủ rồi à."
Đế Pháp Tình khanh hai tay trước ngực, đồng phục dán sát người bao bọc lấy thân thể mềm mại đẫy đà, lại thêm dung mạo xinh xắn có chút quyến rũ, làn da trắng như tuyết dẻo dai, khiến cho không ít thiếu niên gần đó đều phải hướng mắt nhìn về phía nàng.
Nàng đang nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, khẽ nhếch môi, nói: "Hắn sợ bị Bối Côn tìm tới gây phiền phức à? Cho nên mới dùng cách này để né tránh?"
"Đúng là đáng tiếc cho dáng dấp đẹp trai kia." Một đống tiểu tỷ muội bên cạnh nàng cũng săm soi cảm khái.
"Hì hì, Tiểu Ny Tử, ta nhớ hồi Lý Lạc còn ở nhất viện ngươi hâm mộ hắn lắm cơ mà." Có người cười trêu.
Khuôn mặt thiếu nữ bị trêu lập tức đỏ bừng, giậm chân phản bác: "Nói như các ngươi không thế ấy!"
Các thiếu nữ chỉ cười hì hì, trong mắt lóe lên chút đáng tiếc, khi Lý Lạc mới đến nhất viện, quả thật là nhân vật được chú ý không ai sánh bằng. Hắn không chỉ đẹp trai mà còn có ngộ tính trác tuyệt, điều quan trọng nhất là thời điểm đó Lạc Lam phủ hệt như mặt trời ban trưa, một phủ có tới hai Hầu, vô cùng hiển hách.
Một thiếu niên đẹp trai, có thiên phú, bối cảnh thâm sâu, thiếu nữ nào lại không thích chứ?
Nhưng thật đáng tiếc, thời gian trôi đi, vầng sáng quanh thân Lý Lạc bắt đầu ảm đạm dần, đầu tiên là phụ mẫu mất tích khiến cho cả thực lực lẫn địa vị của Lạc Lam phủ giảm mạnh, sau đó thể chất trời sinh không tướng hiện ra, vô tình đẩy Lý Lạc vào vực sâu.
Thế là nhân vật phong vân của nhất viện trước kia bị "lưu đày" tới nhị viện.
Tới tình trạng đó rồi mà còn hâm mộ hắn nữa thì quả là không có mắt nhìn.
Đế Pháp Tình nghe đám tiểu tỷ muội bên cạnh líu ríu nói chuyện thì có chút tức giận, lắc đầu nói: "Một đám hoa si nông cạn."
...
Lý Lạc vừa mới ngồi xếp bằng trên một chiếc ngân diệp, hắn nghe thấy xung quanh có tiếng ồn, bèn giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Bối Côn nhảy xuống khỏi một chiếc lá cây trong vòng vây kín mít của đám hồ bằng cẩu hữu.