Editor: Thảo Đào
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Lạc giãy giụa muốn đứng dậy từ trên mặt đất, cố gắng hồi lâu mới nhận ra tay chân mình không có một chút sức lực nào.
Cuối cùng hắn chỉ đành nằm trên mặt đất hòa hoãn lại một chốc, bấy giờ mới có sức để lảo đảo đứng dậy, đặt mông ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.
"Thiếu phủ chủ, ngươi ổn chứ?" Lúc này, có tiếng của nữ tử truyền tới từ bên ngoài gian phòng, nghe tiếng thì có lẽ là trợ thủ của Khương Thanh Nga, Thái Vi.
Lý Lạc ho khan một tiếng, trả lời: "Dậy hơi trễ, có chuyện gì vậy?"
"Là Thanh Nga bảo ta tới báo cho ngươi, chín các chủ của Lạc Lam phủ đều đã đến cả, ngươi hãy chuẩn bị đi." Thanh âm mềm yếu của cô nương trưởng thành Thái Vi truyền đến.
"Được rồi." Lý Lạc nhìn lướt qua bên ngoài qua khe hở của cửa sổ, bây giờ bầu trời đã sáng rõ, hiển nhiên hắn đã nằm trên mặt đất cả một đêm.
Nghe thấy Lý Lạc đáp lại, mặc dù Thái Vi đứng ngoài cảm thấy hơi kỳ quái vì giọng nói suy yếu của hắn, nhưng nàng vẫn lui đi.
Lý Lạc chuyển mắt nhìn về chỗ đêm qua mình đặt quả cầu thủy tinh, kinh ngạc phát hiện ra quả cầu thủy tinh đen nhánh kia đã mất tung mất tích, chỉ còn lại một đống tro tàn đen kịt.
Loading...
Hiển nhiên chế đôn tự hủy trong quả cầu thủy tinh đã khởi động, xóa bỏ tất cả.
Lý Lạc nhìn về phía tấm gương bên cạnh, khuôn mặt của hắn được phản chiếu trong đó, hắn mới nhìn thoáng qua thôi sắc mặt đã không kìm được phải thay đổi.
Bởi vì người trong gương có gương mặt trắng đến đáng sợ, cảm giác như máu trong thân thể hắn đã bị rút hết ra rồi vậy.
Hơn nữa, chỗ thay đổi lớn nhất chính là tóc của hắn... Vốn là màu đen, bây giờ lại biến thành màu xám trắng, hiển nhiên là do tổn hao tinh huyết nghiêm trọng mà ra.
Lý Lạc ngơ ngác nhìn thiếu niên một đầu tóc bạc trong gương, một hồi lâu sau mới thở ra một hơi: "Vậy mà... lại trở nên đẹp trai hơn."
Tìm vui trong khổ một phen, Lý Lạc lại cười khổ nói: "Quả nhiên để dung hợp với tướng không phải bẩm sinh, tinh huyết mình tích trữ mười bảy năm đã bị tiêu hao hơn nửa..."
Tình huống tổn thất tinh huyết quá mức này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng suy yếu, đi mấy bước thôi đã cảm thấy choáng váng.
Ngoài điều đó ra thì hắn còn cảm thấy trong cơ thể có một cảm giác trống rỗng khó hiểu, khó hình dung ra nổi, cảm giác trống rỗng ấy không phải do tâm cảnh gây nên, mà là do... không có tuổi thọ.
Lý Lạc mím bờ môi không còn chút máu nào lại, từ giờ trở đi hắn chỉ còn lại năm năm tuổi thọ thôi sao?
Thật là khiến người ta... cảm thấy vội vã.
Lý Lạc thở ra một hơi, lại nhắm mắt mắt lại, sau đó bắt đầu cảm ứng thân thể.
Cảm giác của hắn trực tiếp tiến vào tướng cung trong cơ thể, trước kia trong ba tướng cung này đều rỗng tuếch, nhưng bây giờ lại có ánh sáng xanh thẳm phát ra từ trong tướng cung đầu tiên, một lực lượng nhu hòa dịu êm đang không ngừng tuôn ra từ trong đó, tẩm bổ cho thân thể khô kiệt.
Lý Lạc nhìn chăm chú vào tướng cung màu xanh thẳm đó, cho dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà cảm thấy mừng rỡ.
Quả nhiên, hắn đã dung hợp thành công với tướng không phải bẩm sinh.
Từ hôm nay trở đi, vấn đề không có tướng của hắn đã được giải quyết triệt để!
Với cả mặc dù thể chất không có tướng đã từng mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức, nhưng nó cũng đã thể hiện ra sự đặc biệt và kỳ diệu của mình!
Lý Lạc mở to mắt, hắn có thể cảm nhận được năng lượng thiên địa loãng ở xung quanh, có hai loại năng lượng trong đó đang tự động tiến tới gần hắn.
Đó là năng lượng của thủy và quang minh.
Về sau hắn có thể hấp thu hai loại năng lượng này, chuyển hóa chúng thành tướng lực chân chính thuộc về bản thân.
Nhưng điều kiện tiên quyết là còn phải tu luyện Năng Lượng Dẫn Đạo Thuật nữa, nhưng đây không phải vấn đề gì khó khăn, tốt xấu gì cơ nghiệp của Lạc Lam cũng lớn, cất giữ không ít Dẫn Đạo Thuật.
Lý Lạc nghĩ xong thì chậm rãi đứng dậy, sau đó bắt đầu rửa mặt, đổi quần áo chỉnh tề.
Sau khi thay xong, hắn đứng đối diện gương quan sát bản thân, tuy nét mặt của thiếu niên trong gương có vẻ suy yếu, tóc bạc trắng, nhưng ngũ quan vẫn tuấn lãng điển trai như cũ, nay đang nở một nụ cười xán lạn.
"Lý Lạc, chào mừng tới một cuộc sống mới."
...
Tòa nhà cũ ở Nam Phong thành này trước nay vẫn luôn có chút quạnh quẽ, nhưng bầu không khí hôm nay lại trở nên nhộn nhịp hiếm thấy, bốn phía nhà cũ bây giờ có đầy trạm gác, hộ vệ đứng trực.
Trong đại sảnh tòa nhà cũ, bầu không khí lại càng thêm căng thẳng, làm cho người ta có cảm giác không thở nổi.
Đại sảnh rộng rãi, chỗ ngồi được phân đều ra hai bên, ở chính giữa cũng có hai chỗ ngồi, hiện giờ một đang trống không, một khác thì có Khương Thanh Nga đang ngồi ngay ngắn, trong vẻ mặt bình tĩnh của nàng còn ẩn chứa chút lạnh lùng.
Đôi mắt màu vàng lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào đại sảnh, thỉnh thoảng sẽ lướt mắt qua vị trí bên trái, nơi đó có bốn người đều đang tỏa ra một luồng năng cường thế.
Đặc biệt là người dẫn đầu phía bên trái.
Đó là một nam thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi, bảy hai mươi tám tuổi, bộ dáng của hắn ta không được coi là quá xuất chúng, hai mắt hơi lõm xuống, cánh mũi hẹp dài, nơi tai phải rũ xuống có đeo một chiếc khuyên tai hình kiếm, thi thoảng có ánh sáng lạnh tản ra.
Trên mặt hắn ta lúc nào cũng treo theo một nụ cười ấm áp, khiến cho người ta dễ sinh ra hảo cảm.
Nhưng mà với Khương Thanh Nga đã quá quen với hắn lại biết rõ, đối phương chẳng phải là loại người lương thiện gì hết. Từ khi nàng chưởng quản Lạc Lam phủ đến nay, kẻ này đã vô số lần cản trở nàng.
Người kia chính là đệ tử ký danh mà Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam thu nhận, nhân vật có quyền thế trong Lạc Lam phủ hiện nay... Bùi Hạo.
Ba người đứng bên cạnh hắn chính là ba vị các chủ đã bị hắn lôi kéo.
Ngồi đối diện với hàng ghế của bọn họ là sáu vị các chủ khác của Lạc Lam phủ, trong sáu vị các chủ này có bốn người ủng hộ Khương Thanh Nga, hai người còn lại giữ thế trung lập, không nghiêng về bất cứ ai cả.