Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, điều khiển Linh mã nhanh chóng xông ra khỏi rừng rậm, chạy về phía Vương tộc võ trường.
43 vị võ giả tuổi trẻ tham gia đi săn đã có 23 vị quay về Vương tộc võ trường, chỉ còn 17 vị chưa về.
Lúc này số võ giả chưa về hoặc là không cẩn thận chết trong miệng Man thú, hoặc là còn chưa săn giết được Man thú.
“Mân nhi, lần này thu hoạch đi săn thế nào?” Mẹ đẻ Ngũ vương tử Hoắc phi nương nương hỏi.
Ngũ vương tử nở nụ cười tự tin, nói, “Hồi bẩm mẫu thân, ngươi yên tâm đi, lần này đi săn Vương sơn tuyệt đối không ai có thành tích tốt hơn ta!”
“Nếu thế thì không còn gì tốt hơn.” Hoắc phi nương nương gật đầu mỉm cười.
Lâm Phụng Tiên cũng nhìn sang Lâm Nính San có ý hỏi thăm, nói, “San nhi, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia đi săn Vương sơn, chắc gặp rất nhiều khó khăn?”
Lâm Nính San lắc đầu, cũng rất tự tin nói, “Đi săn Vương sơn còn nhẹ nhàng hơn sự tưởng tượng của ta, không có bất kỳ khó khăn gì, ta có tự tin tuyệt đối có thể tiến vào top 10 trong vòng kiểm tra này.”
Lâm Nính San nhìn thoáng qua phương hướng Vương sơn, thấy Trương Nhược Trần còn chưa trở về lại càng đắc ý hơn mất phần, nói thầm trong lòng, “Xem ra hắn còn chưa săn giết được Man thú. Dù sao mới tu võ ba tháng, sử dụng thiên tài địa bảo có thể tăng cường lực lượng trong thời gian ngắn, tuy nhiên lại không cách nào tăng cường kinh nghiệm chiến đấu cho một người.”
Lúc này, Lâm phi cũng hơi căng thẳng, đôi mắt mòn mỏi nhìn chằm chằm về phía Vương sơn.
Loading...
Sau đó thiếu niên tham gia đi săn lần lượt trở về.
Lúc này phần lớn thiếu niên võ giả quay về đều tỏ ra không vui, mặt mày nhăn nhó, rất hiển nhiên bọn họ cũng không săn giết được Man thú ở trong Vương sơn.
“Sao Cửu vương tử và Cửu quận chúa còn chưa quay về? Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện ngoài ý nuốn.”
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, dù sao năm trước đi săn Vương sơn cũng có thiếu niên võ giả bị Man thú giết chết.
Vân Võ quận vương hơi nhíu mày, muốn nhanh chóng phải người tiến vào Vương sơn tìm Cửu vương tử và Cửu quận chúa.
Trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói, “Về rồi! Cửu vương tử và Cửu quận chúa đồng thời quay về!”
Lâm phi, Lâm Nính San, những vương tử và quân chúa khác đều đưa mắt nhìn chằm chằm hướng Vương sơn, chỉ thấy Cửu vương tử và Cửu quận chúa cùng cưỡi một ngựa chạy như bay đến từ đằng xa.
Trở lại Vương tộc võ trường, Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa nhảy xuống từ trên lưng Linh mã, đi về phía Vân Võ quận vương.
“Bái kiến đại vương!” Trương Nhược Trần nói.
“Bái kiến phụ vương!” Cửu quận chúa nói.
Vân Võ quận vương cao giọng cười, nói, “Cửu nhi, tại sao ngươi lại cưỡi chung ngựa với Hi nhi?”
Cửu quận chúa cướp nói, “Phụ vương, ta và Cửu đệ bị Thiết bì man ngưu công kích trong Vương sơn, tọa kỵ của ta bị trọng thương nên đành phải cưỡi chung một con Linh mã với Cửu đệ.”
Ánh mắt Vân Võ quận vương nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nói, “Cửu nhi, là thế sao?”
“Đúng thế.” Trương Nhược Trần nói.
Vân Võ quận vương nhẹ gật đầu, nhìn chằm chằm cánh tay phải bị thương của Trương Nhược Trần, nói, “Cửu nhi, dù sao đây là lần đầu tiên ngươi tham gia đi săn Vương sơn, lần đầu tiên chiến đấu với Man thú, hơn nữa ba tháng trước ngươi vừa mở ra ấn ký Thần Vũ, dù không đi săn được Man thú cũng không cần quá nản chí.”
“Ta đã rõ!”
Trương Nhược Trần cũng không giải thích, chỉ thản nhiên nói.
Bờ môi Cửu quận chúa giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Lục vương tử và Ngũ vương tử thấy Trương Nhược Trần bị thương, trong lòng thấy rất vui vẻ.
Khóe miệng Lâm Nính San hơi nhếch lên, trong vòng kiểm tra lực lượng, đúng là Trương Nhược Trần cướp hết danh tiếng nhưng đến lúc thật sự chém giết với Man thú thì hắn vẫn kém quá xa!
Cũng không lâu lắm, quân sĩ đi kiểm kê thành tích đi săn đã quay về Vương tộc võ trường.
Một vị tướng quân lưng hùm vai gấu mặc khải giáp màu bạc, đưa quyển sách ghi chép thành tích đến chỗ Vân Võ quận vương.
Vân Võ quận vương nhận lấy quyển sách này nhìn thoáng qua, đôi mắt đột nhiên bị cái tên xếp hạng nhất hấp dẫn, khóe miệng xuất hiện nụ cười, nói, “Cát Càn, ngươi lên tuyên bố thành tích của thiếu niên võ giả trong lần đi săn Vương sơn năm nay đi! Người có thành tích xếp hạng nhất, ban thưởng Trọng Huyền cung.”
Những thiếu niên võ giả đứng phía dưới nghe được ba chữ “Trọng Huyền cung” đều trở nên kích động.
Nghe nói, Trọng Huyền cung là một món Chân Vũ bảo khí tứ phẩm, giá trị mấy vạn ngân tệ.
Đương nhiên, Trọng Huyền cung còn có ý nghĩa càng sâu sắc hơn, lúc Vân Võ quận vương còn trẻ tham gia đi săn Vương sơn, lúc thu hoạch được hạng nhất cũng được ban thưởng Trọng Huyền cung.
Ai sẽ lấy được hạng nhất trong lần đi săn Vương sơn này?
Vị tướng quân mặc khải giáp vảy bạc kia cầm quyển sách, nhìn thoáng qua những thiếu niên võ giả đứng phía dưới, nói, “Lần đi săn Vương sơn này có tất cả 43 người tham gia, hai người tử vong, chín người đi săn thất bại, có tất cả 32 thiếu niên võ giả thành công săn giết được Man thú.”