Cho nên, tốc độ kinh khủng của Thanh hỏa lộc chưa chắc có thể nghiền ép Trương Nhược Trần.
“Rống!”
Trương Nhược Trần như đang khiêu khích, chủ động phát ra một tiếng rống to với Thanh hỏa lộc.
“Xoạt!”
Thanh hỏa lộc bị chọc giận, ngọn lửa trên người thiêu đốt càng sáng ngời hơn, hóa thành một tàn ảnh màu xanh lập tức lao đến trước người Trương Nhược Trần, đột nhiên đụng tới.
Ngay trước khi Thanh hỏa lộc xông tới, Trương Nhược Trần đạp mạnh hai chân, dựa vào phản lực nhảy lên cao hơn bảy mét.
“Phi long tại thiên!”
Chân khí cuộn trào nhanh chóng vận chuyển trong 11 đường kinh mạch, trong thân thể Trương Nhược Trần như đang phát ra tiếng long ngâm trầm thấp, điều động lực lượng trong bắp thịt và xương cốt cả người, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Thế nhưng tốc độ của Thanh hỏa lộc thật sự quá nhanh, một chưởng này của Trương Nhược Trần cũng không đánh trúng nó, mà đánh vào mặt đất.
“Xoạt!”
Loading...
Một bóng xanh hiện lên, xuất hiện trước người Trương Nhược Trần, sừng hươu màu xanh trên đỉnh đầu va chạm vào ngực của Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lại đánh ra một chưởng, liều mạng đánh một kích với Thanh hỏa lộc.
“Ầm!”
Một lực đánh cường đại truyền đến từ lòng bàn tay, cánh tay phải của Trương Nhược Trần lập tức mất cảm giác.
Trương Nhược Trần nhanh chóng lùi lại, nhìn về phía cánh tay phải của mình, chỉ thấy bàn tay phải bị ngọn lửa trên người Thanh hỏa lộc làm bỏng, ngay cả tay áo cũng bị đốt thành tro bụi, lộ ra cổ tay và cánh tay.
Chân khí vận chuyển trong kinh mạch, cánh tay vốn chết lặng dần khôi phục cảm giác.
“Chi chi!”
Công kích của Thanh hỏa lộc lại đến, trong một chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trương Nhược Trần.
Đúng lúc này, Cửu quận chúa đứng đằng xa liên tục bắn ra hai cây Kinh lôi tiễn, đều bắn về phía đôi mắt Thanh hỏa lộc.
“Ầm!”
“Ầm!”
Tốc độ phản ứng của Thanh hỏa lộc cực nhanh, dùng sừng hươu cứng rắn trên đầu đánh bay hai cây Kinh lôi tiễn ra ngoài.
“Man tượng trì địa!”
Trương Nhược Trần bắt đúng cơ hội xông mạnh tới, dựa vào lực đánh của thân thể lại đánh ra một chưởng, bộc phát ra Thập lục ngưu chi lực đánh vào đỉnh đầu Thanh hỏa lộc.
Trong miệng Thanh hỏa lộc phát ra một tiếng rên rỉ, đỉnh đầu rách ra một vết, bị thương không nhẹ, phản ứng trở nên chậm chạp.
“Phốc phốc!”
Nhân cơ hội này Cửu quận chúa mở cung bắn tên, bắn ra một cây Kinh lôi tiễn sau cùng, chuẩn xác không sai bắn xuyên qua mắt trái Thanh hỏa lộc.
“Ầm!”
Mũi tên Kinh lôi tiễn nổ tung, đầu trái của Thanh hỏa lộc bị nổ nát, tròng mắt hóa thành một đoàn sương máu.
Trương Nhược Trần lăn người một cái, đến trước xác Kiếm xỉ xích hổ, vặn gãy một cái răng nhọn dài nửa mét trong miệng Kiếm xỉ xích hổ.
Thanh hỏa lộc bị thương nặng, ngọn lửa màu xanh trên người cũng bị dập tắt theo, xoay người bỏ chạy.
Trương Nhược Trần nắm cái răng nhọn của Kiếm xỉ xích hổ như cầm theo một cây dao găm, đột nhiên đạp một phát vào cành cây, dựa vào lực bắn ngược của thân cây để nhảy lên.
“Phốc phốc!”
Răng hổ sắc bén đâm thẳng vào mi tâm Thanh hỏa lộc, cắm xuyên qua đầu Thanh hỏa lộc.
“Ầm!”
Thanh hỏa lộc vùng vẫy hai lần, cuối cùng vẫn ngã trên mặt đất hấp hối.
Trương Nhược Trần rút răng hổ ra, cắm vào bụng Thanh hỏa lộc, hoàn toàn kết thúc tính mạng của nó.
Cửu quận chúa lập tức chạy tới, nhìn xác Thanh hỏa lộc trên mặt đất vẫn hơi không dám tin việc xảy ra trước mắt, “Cửu đệ… Ngươi giết chết một Man thú nhất giai thượng đẳng.”
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm nàng một lúc, đứng dậy dùng vải băng bó đơn giản bàn tay đốt đến bị thương, nói, “Không phải ta, mà là chúng ta.”
Tất nhiên Cửu quận chúa cũng biết mình không giúp đỡ được gì, nếu không phải Trương Nhược Trần đánh một chưởng vào đỉnh đầu Thanh hỏa lộc, khiến tốc độ của Thanh hỏa lộc trở nên chậm chạp, nàng bắn ra Kinh lôi tiễn căn bản không có khả năng bắn trúng mắt Thanh hỏa lộc.
Đương nhiên, trong mắt nàng vẫn có vẻ vui mừng, dù sao mình tham gia săn giết một con Man thú nhất giai thượng đẳng, lại còn thành công.
Cửu quận chúa cực kỳ hưng phấn, lập tức nhào về phía Trương Nhược Trần, ôm lấy Trương Nhược Trần.
“Cửu đệ, chúng ta đúng là đồng bọn tác chiến tốt nhất, phối hợp quá ăn ý!”
Một đôi cánh tay ngọc mềm mại của nàng ôm chặt cổ Trương Nhược Trần, hai ngọn núi mềm mại no đủ vô cùng co dãn trước ngực thuận thế đè lên, suýt nữa đè Trương Nhược Trần ngã nhào xuống đất.
Trương Nhược Trần nâng một cánh tay lên đè vai Cửu quận chúa, giữ một khoảng cách nhất định với nàng, thản nhiên nói, “Chúng ta phải quay về!”
Cửu quận chúa thấy dáng vẻ của Trương Nhược Trần lạnh lùng như vậy liền giậm chân, cau mày, nói, “Ta là tỷ tỷ ngươi, cũng không ăn thịt ngươi, có cần tỏ vẻ ghét bỏ như thế không?”
Trương Nhược Trần rời khỏi Hổ Khiếu pha, xoay người cưỡi lên lưng Linh mã, liếc nhìn Cửu quận chúa một cái, nói, “Đi!”
Cửu quận chúa trợn mắt, đưa tay đặt lên lòng bàn tay Trương Nhược Trần, rơi xuống sau lưng Trương Nhược Trần, duỗi ra một đôi cánh tay ngọc ôm eo Trương Nhược Trần, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp dựa vào lưng Trương Nhược Trần, trêu chọc nói, “Cửu vương tử điện hạ, mau dẫn tỷ tỷ xinh đẹp của ngươi rời khỏi nơi tràn ngập giết chóc này đi!”