Trương Nhược Trần hơi cau mày, nhẹ gật đầu nói, “Sau này ta chắc chắn sẽ cố gắng tu luyện, nhanh chóng đuổi kịp tu vi của biểu muội.”
Tất nhiên Lâm Nính San cũng biết Trương Nhược Trần thích nàng, nghe lời nói của Trương Nhược Trần lại cho rằng Trương Nhược Trần vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục theo đuổi nàng.
“Ôi! Biểu ca, tu vi của ta đã đạt tới Hoàng Cực cảnh trung cực vị, cũng chỉ cách đại cực vị một bước. Lấy tư chất của ngươi, đoán chừng đả đời cũng không tu luyện được đến trung cực vị, điều ngươi cần phải làm bây giờ là tu luyện vững vàng từng bước, đừng mù quáng theo đuổi một số thứ không nên theo đuổi, làm người không thể mơ tưởng xa vời, nếu không ngược lại còn bị hại.” Lâm Nính San nói một câu hai nghĩa.
Trương Nhược Trần càng nhíu mày chặt hơn.
Lâm Nính San hơi đồng tình liếc nhìn Trương Nhược Trần, nói, “Biểu ca, còn có một chuyện ta muốn nói với ngươi, hy vọng ngươi đừng quá đau lòng. Ba tháng sau, chờ đến khi Quận vương xuất quan, ta và Thất vương tử điện hạ sẽ đính hôn.”
“Có trò hay để xem! Hắc hắc!”
Những võ giả trẻ tuổi Lâm gia kia đều trong lòng vui mừng, nhao nhao nhìn chằm chằm về phía Trương Nhược Trần, muốn xem Trương Nhược Trần sẽ có phản ứng gì?
Trương Nhược Trần lại không có dao động tâm trạng gì, thản nhiên nói, “Vậy thì chúc mừng biểu muội, sau này chúng ta cũng coi như thân càng thêm thân.”
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần quay người rời đi.
Lần đầu tiên gặp mặt, Trương Nhược Trần không có thiện cảm gì với một vị biểu muội xinh đẹp rung động lòng người này, không hợp ý không nói quá nửa câu, cho nên hắn hơi tẻ nhạt vô vị rời đi.
Loading...
Thấy Trương Nhược Trần lại không có chút phản ứng nào, những võ giả trẻ tuổi Lâm gia kia đều thất vọng.
Tại sao có thể như vậy?
Thấy dáng vẻ không quan trọng của Trương Nhược Trần, trong lòng Lâm Nính San cũng thấy hơi mất mác, nhìn chằm bóng lưng Trương Nhược Trần rời đi, hơi không cam lòng nói, “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân sao?”
Trương Nhược Trần thật sự không hề có hứng thú với việc Lâm Nính San đính hôn với ai, nhưng nhìn dáng vẻ cứ muốn nói cho hắn biết của nàng, tất nhiên hắn sẽ cố mà dừng bước, khẽ gật đầu, “Lúc các ngươi đính hôn, ta chắc chắn có mặt chúc mừng. Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi tìm mẫu thân.”
Vừa nói xong lời này, Trương Nhược Trần thấy Lâm phi đi ra từ trong viện Lâm phủ.
Đôi mắt Lâm phi hơi đỏ, hiển nhiên vừa mới khóc, mặc dù đã lau không nước mắt nhưng sao có thể giấu giếm Trương Nhược Trần?
Trương Nhược Trần lập tức đi ra đón, ân cần hỏi han, “Mẫu thân, ngươi sao thế? Ai bắt nạt ngươi?”
Lâm phi lắc đầu, nói, “Không có việc gì, chúng ta quay về đi!”
Nhìn dáng vẻ của Lâm phi, sao có thể không có việc gì?
Sau khi gặp Lâm Nính San, Trương Nhược Trần không có chút thiện cảm nào với người Lâm gia.
Lúc này thấy dáng vẻ của Lâm phi, Trương Nhược Trần lại càng không có thiện cảm với Lâm gia.
“Chậm đã!”
Lâm Phụng Tiên chắp hai tay sau lưng đi ra từ trong viện, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, lấy từ trong tay áo một quyển cổ thư da thú, nói, “Đây là một bộ công pháp tu luyện nhân cấp hạ phẩm ‘Thái A quyết’, có thể mở ra bảy đường kinh mạch, cầm đi tu luyện đi! Tuy không tính là công pháp tu luyện cao thâm gì, ít nhất có thể hoàn thành tẩy tủy trùng mạch cũng quá đủ với ngươi.”
Sau đó, Lâm Phụng Tiên lại sai người mang hai phần Tẩy tủy dịch tới, lạnh lùng nói, “Dù sao trên người ngươi cũng có huyết mạch Lâm gia chúng ta, cầm luôn hai phần Tẩy tủy dịch này đi!”
Ánh mắt Lâm phi đầy biết ơn nhìn chằm chằm Lâm Phụng Tiên một chút, lập tức lôi kéo Trương Nhược Trần nói, “Trần nhi, còn không nhanh tạ ơn cậu.”
Trương Nhược Trần thấy dáng vẻ bố thí của Lâm Phụng Tiên, trong lòng thấy rất không vui, chẳng trách đôi mắt mẫu thân lại đỏ hoe đoán chừng vừa nãy mẫu thân vì cầu xin một quyển công pháp tu luyện cho hắn, đã chịu không ít sự sỉ nhục ở trước mặt hắn ta.
“Không cần người Lâm gia bọn họ bố thí, nương, chúng ta đi!”
Trương Nhược Trần không thèm nhìn công pháp tu luyện và Tẩy tủy dịch mà Lâm Phụng Tiên lấy ra, lôi kéo Lâm phi rời khỏi Lâm phủ.
“Cho mặt mũi mà không cần, thật sự coi mình là vương tử.” Những võ giả trẻ tuổi Lâm gia đều khinh bỉ, không ngừng cười lạnh.
Lâm Nính San nhìn chằm chằm thiếu niên dứt khoát rời khỏi Lâm phủ, trong lòng càng thấy ngạc nhiên hơn, nàng luôn cảm thấy vị biểu ca từ nhỏ đã mềm yếu kia đã trở nên khác biệt.
“Hắn mở ra ấn ký Thần Vũ chắc chắn sẽ trở nên kiên cường hơn chút. Nhưng hắn lại không biết 16 tuổi mới mở ra ấn ký Thần Vũ, thật ra đã sớm qua tuổi tác vàng để tu võ. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, sau này chúng ta chắc chắn là người của hai thế giới.”
Lâm Nính San hít vào một hơi, lại quay về diễn võ trường tiếp tục tu luyện.