Bởi vậy có thể thấy được muốn đột phá đến Huyền Cực cảnh, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Dù Trương Nhược Trần mở ra 36 đường kinh mạch, tốc độ tu luyện thật sự nhanh hơn võ giả khác rất nhiều, cũng cần thời gian một năm mới có thể tu luyện tràn đầy chân khí trong Khí trì.
Thời gian một năm quá lâu.
Trương Nhược Trần không đợi được lâu như vậy, hắn vừa tốn giá cao mua đan dược nhanh chóng tăng cường chân khí, giúp đỡ mình tu luyện.
Đan dược nhị phẩm Tam thanh chân khí đan, 5000 ngân tệ một viên.
Sử dụng một viên Tam thanh chân khí đan chỉ có thể tăng một phần hai mươi chân khí trong Khí trì.
Hắn ăn một viên Tam thanh chân khí đan, lợi dụng 36 đường kinh mạch đồng thời hấp thu đan khí, chuyển hóa đan khí thành chân khí.
Tu vi của Trương Nhược Trần đột nhiên tăng mạnh.
Ba ngày sau, chân khí trong Khí trì của Trương Nhược Trần đã đạt tới hai phần năm, có thể bộc phát ra cửu thập tứ ngưu chi lực.
Lại qua năm ngày, chân khí trong Khí trì của Trương Nhược Trần đạt tới ba phần năm, có thể bộc phát ra cửu thập lục ngưu chi lực.
Loading...
Qua bảy ngày, chân khí trong Khí trì của Trương Nhược Trần đạt tới bốn phần năm, có thể bộc phát ra cửu thập bát ngưu chi lực.
Sau đó lại qua thời gian mười ngày, cuối cùng chân khí trong Khí trì của Trương Nhược Trần đã tu luyện tràn đầy, có thể bộc phát ra cửu thập cửu ngưu chi lực, cách lực lượng cực hạn của Hoàng Cực cảnh chỉ có nhất ngưu.
Tiểu Hắc nằm trước mặt Trương Nhược Trần, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, cho đến khi Trương Nhược Trần kết thúc tu luyện, Tiểu Hắc mới chớp đôi mắt mèo tròn căn, thở dài, “Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn kém nhất ngưu chi lực, không thể đạt tới Hoàng Cực cảnh vô thượng cực cảnh.”
Nếu nói trên đại viên mãn còn có cảnh giới nhỏ thứ tám, vậy cảnh giới đó tên là “vô thượng cực cảnh”.
Cái gọi là “vô thượng cực cảnh” cũng có ý không còn lực lượng mạnh hơn.
Bách ngưu chi lực cũng là Hoàng Cực cảnh vô thượng cực cảnh.
Vô thượng cực cảnh là một cảnh giới nhỏ có cũng được không có cũng không sao, chỉ có chư thần thời ấu niên ở thời kỳ Viễn cổ mới có thể tu luyện mỗi một cực cảnh đến vô thượng cực cảnh.
Sau thời kỳ Viễn cổ gần như không ai có thể tu luyện đến vô thượng cực ảnh, dù là những đại đế, quân hoàng, thánh giả kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến gần vô thượng cực cảnh vô hạn.
Tiếp cận vô thượng cực cảnh và vô thượng cực cảnh hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Cũng như hiện tại Trương Nhược Trần có thể bộc phát ra cửu thập cửu ngưu chi lực, trông như chỉ kém vô thượng cực cảnh nhất ngưu.
Nhưng sự chênh lệch trong đó đơn giản như một vực sâu, một cái trên trời, một cái dưới đất, căn bản không thể so sánh được.
Chính vì nguyên nhân này, nên Tiểu Hắc mới có thể thở dài, cảm thấy tiếc hận thay cho Trương Nhược Trần, nói, “Nếu ngươi có thể đạt tới vô thượng cực cảnh thì có thể dẫn tới thần lực cộng minh của chư thần Viễn cổ, lấy được lợi ích không thể tưởng tượng. Đáng tiếc! Vẫn kém một bước.”
“Cũng chưa chắc hoàn toàn không có cơ hội tu luyện đến Hoàng Cực cảnh vô thượng cực cảnh, có lẽ còn có thể liều mạng.” Ánh mắt Trương Nhược Trần rất kiên định, tràn đầy lòng tin với bản thân.
Tiểu Hắc lắc đầu, nói, “Chân khí trong Khí trì của ngươi đã tràn đầy, không còn không gian tiến bộ nữa.”
Chân khí trong Khí trì tràn đầy, cảnh giới cũng đạt đến cực hạn, lực lượng không thể tăng lên được nữa.
Chỉ kém nhất ngưu là có thể đạt tới vô thượng cực cảnh, thật đáng tiếc.
Trương Nhược Trần nói, “Ta không thể bộc phát ra bách ngưu chi lực cũng không phải do võ thể của ta chưa đủ mạnh mẽ, mà là vì ta chỉ thi triển võ kỹ nhân cấp trung phẩm, còn chưa đủ mạnh để tăng cường lực lượng.”
Tiểu Hắc chợt hiểu ra, hú lên quái dị, nói, “Đúng vậy! Sao ta quên võ kỹ tăng cường cho lực lượng? Đúng, sao đến bây giờ ngươi chỉ tu luyện một loại võ kỹ nhân cấp trung phẩm? Nếu ngươi đổi sang tu luyện võ kỹ linh cấp hạ phẩm, chắc chắn có thể bộc phát ra bách ngưu chi lực.”
“Không cần linh cấp hạ phẩm, chỉ cần võ kỹ nhân cấp thượng phẩm, chắc có thể để ta bộc phát ra bách ngưu chi lực, đạt tới Hoàng Cực cảnh vô thượng cực cảnh.” Trương Nhược Trần nói.
Mở ra 36 đường kinh mạch, nếu còn không thể đạt tới vô thượng cực cảnh mới là việc lạ.
Võ kỹ, công pháp, võ thể nhất định phải đồng thời tu luyện, kề vai sát cảnh, vậy võ giả mới có thể bộc phát ra lực lượng cường đại nhất, bất kỳ một phần nào yếu hơn đều khó có khả năng đạt tới vô thượng cực cảnh.
Đối với Trương Nhược Trần, công pháp và võ thể đều đạt tới cực hạn Hoàng Cực cảnh, chỉ có võ kỹ còn rất yếu thế, Long tượng bàn nhược chưởng mới tu luyện đến chưởng thứ hai, chỉ có thể coi là võ kỹ nhân cấp trung phẩm.