Nghĩ đến đây, Chu Chấn lén nhìn Chu Kiến Cường. Chu Kiến Cường tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt hơi mập mờ, dường như trong lòng cũng rất căng thẳng.
Chu Chấn lập tức hiểu ra, người cha của thân xác này rất có thể đã biết chuyện gì đó!
Hắn hít một hơi thật sâu, lập tức trả lời: "Phải!"
Lư đội trưởng không nói gì nữa, giơ cánh tay đeo găng tay da dày lên. Lớp da tưởng chừng như mềm mại, trong nháy mắt biến thành kim loại rắn chắc, "kích kich kich", một tràng tiếng động nhỏ vang lên, một bàn tay máy to hơn bàn tay người thường gấp mấy lần mở ra, trực tiếp ấn vào ngực Chu Chấn.
Sau đó, Lư đội trưởng nhìn sang chiếc vòng tay thông minh trên cổ tay kia.
Vài giây sau, chiếc vòng tay thông minh nhấp nháy ánh sáng xanh dịu nhẹ.
Lư đội trưởng mới nhẹ gật đầu, nhìn Chu Kiến Cường, bình tĩnh nói: "Không có dấu hiệu bị nhiễm bệnh, xem ra đúng là trùng tên."
"Lão Chu, kiểm tra định kỳ, anh đừng suy nghĩ nhiều."
Chu Kiến Cường rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười cười, nói: "Hiểu mà, Lư đội trưởng cũng là vì an toàn của thành phố Tân Hải của chúng ta thôi."
"Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đưa thằng nhóc về trước nhé?"
Loading...
Vừa nói, ông ta vừa mở cửa xe, nhét Chu Chấn vào ghế phụ, bản thân cũng nhanh chóng vòng sang vị trí lái xe, ngồi vào.
Rất nhanh, ô tô khởi động, lao lên bầu trời, rời khỏi nơi này.
Lư đội trưởng đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe đi xa dần, từ từ thu hồi ánh mắt.
"Reng reng reng..."
Điện thoại reo lên, Lư đội trưởng nghe máy: “Alo?”
"Tra rõ chưa?"
Rất nhanh, ông ta cau mày, "Cái gì! Trên tư liệu không ghi là Chu Chấn?"
"Được rồi, tôi biết rồi."
"Sẽ đến ngay!"
Lư đội trưởng cúp điện thoại, sau đó khẽ khuỵu gối, hai chân đột nhiên dùng lực, ầm!
Tiếng nổ dữ dội vang lên, sóng khí cuộn trào, lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Cả khu rừng nhỏ rung chuyển mãnh liệt, đàn chim hoảng sợ kêu la bay tán loạn.
Giữa đám lá rụng và bụi bay, Lữ đội đã biến mất không dấu vết.
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau như những ngọn núi hùng vĩ lướt qua cửa sổ xe với tốc độ chóng mặt.
Nội thất của chiếc ô tô bay màu trắng tuy đã cũ kỹ, nhưng trong mắt Chu Chấn, nó vẫn toát lên vẻ đẹp khó cưỡng của khoa học kỹ thuật.
Chu Kiến Cường tựa vào ghế, vặn nắp chai nước im lặng uống. Vô lăng tự lái khéo léo điều chỉnh hướng đi, chiếc ô tô tự lái tránh một chiếc xe địa hình vượt ẩu, sượt qua một tòa nhà cao hàng trăm tầng bên đường rồi lao về phía trước.
"Bạn đã đến khu vực cao ốc Tụ Phúc, nhận dạng khuôn mặt chủ nhà không thành công, khách tham quan vui lòng đến tầng 99 để đăng ký với bộ phận quản lý..."
Tiếng thông báo điện tử bất chợt vang lên, tiếp đó chiếc xe bay kéo ra khoảng cách với tòa nhà, tiếng thông báo cũng im bật.
Chu Chấn nhìn ra ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao tầng như rừng rậm hoang vu, mà mấy chiếc xe bay đang lao vun vút lại như chim muông bay lượn trong rừng.
Thi thoảng lại có hồ nước khổng lồ xuất hiện, xung quanh hồ cây cối um tùm, đóng vai trò là lá phổi xanh của thành phố.
Đường phố sạch sẽ, gọn gàng, nhà cửa sáng sủa, giao thông lập thể trật tự... Thỉnh thoảng có vài di tích lịch sử thoáng hiện qua lại khơi gợi ký ức của Chu Chấn.
Không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy thành phố trước mắt dường như thiếu đi thứ gì đó...
Chu Chấn thu hồi tầm mắt, nhìn Chu Kiến Cường, muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Chần chừ một lúc, hắn vẫn thử dò hỏi: "Cha..."
"Về nhà rồi nói!" Chu Kiến Cường đặt chai nước xuống, nghiêm túc cắt ngang lời hắn.
Chu Chấn lập tức nhận ra điều gì đó nên không nói thêm lời nào nữa.
Chiếc xe bay xuyên qua hàng loạt tòa nhà, dường như cuối cùng đã thoát khỏi dãy núi, những tòa nhà phía trước bỗng chốc thấp bé hẳn xuống.
Vài tòa nhà chỉ cao vài chục tầng hoặc hơn chục tầng bắt đầu xuất hiện, chúng rõ ràng dày đặc hơn những tòa nhà cao tầng kia nhiều, mà cũng ít thấy cây xanh hơn, bên ngoài ảm đạm, nhiều nơi còn có dấu hiệu nứt nẻ, bong tróc, hiển nhiên không được bảo trì đầy đủ.
Khu vực này đối với Chu Chấn lại quen thuộc hơn.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy một vài tòa nhà như đã từng quen thuộc.
Chiếc xe bay tiếp tục lao vun vút về phía trước, hai người trong xe vẫn giữ im lặng.
Nửa giờ sau, chiếc xe bay bắt đầu hạ độ cao, sau một hồi cong rẽ phức tạp, nó đã hạ cánh an toàn tại một khu nhà chung cư trông rất cũ kỹ.
Khu nhà này không khác gì khu nhà chung cư từ một trăm năm trước, khi chiếc xe bay đến gần thậm chí không có lời nhắc đăng ký khách đến thăm, chỉ đơn giản phát đi một thông báo: "Thông báo chính thức, có ba người nhiễm virus số đang bỏ trốn, kính mong quý cư dân chú ý an toàn..."
Két!
Rất nhanh, chiếc xe bay tiến vào khu nhà, dừng lại dưới một tòa nhà trong số đó.
Chu Kiến Cường tháo dây an toàn, nhanh chóng xuống xe.
Thấy vậy, Chu Chấn vội vàng đi theo.
Sau khi cả hai xuống xe, chiếc xe bay màu trắng lại khởi động, hướng đến một chỗ đậu xe gần đó.
Lúc này không có người khác ra vào, họ nhanh chóng bắt được thang máy, lên tầng 28.
Đinh!
Cửa thang máy bật mở, lộ ra một khu sảnh dài hẹp, ánh sáng từ cửa sổ được mở một nửa trên vách tường cạnh nút báo cháy có vẻ không tốt lắm nhưng đủ để nhìn rõ toàn bộ sảnh và cửa của ba hộ gia đình, theo thứ tự là cạnh thang máy, trước sảnh và cuối sảnh.
Sát thang máy còn có một cánh cửa màu vàng kem đang khép hờ, trên đó có dòng chữ màu xanh lá cây "Lối thoát hiểm", là cửa phòng cháy.
Chu Kiến Cường bước ra ngoài, dừng lại trước cánh cửa màu đen bên hông thang máy, ngẩng đầu nhìn lên phía trên khung cửa, nơi tưởng chừng như không có gì lại bỗng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, khoảnh khắc tiếp theo, đèn trên đỉnh đầu lập tức bật sáng, một giọng nói điện tử êm ái vang lên: "Chủ nhân, chào mừng về nhà!"
"Hôm nay trời nhiều mây, nhiệt độ ngoài trời 39℃, độ ẩm 12%, tia UV mạnh, chỉ số AQI 35. Nhiệt độ trong nhà 24℃, độ ẩm 45%, chỉ số AQI 0... Nếu cần điều chỉnh, vui lòng gọi hệ thống nhà thông minh Tiểu Z."
"Tiểu Z luôn sẵn sàng phục vụ bạn!"
Theo tiếng thông báo, cánh cửa im lìm mở ra, đèn sau cánh cửa cũng lần lượt bật lên, chiếu sáng cả căn phòng khách bài trí đơn giản.
Chu Kiến Cường lập tức bước vào trong.
"Truyện được đăng duy nhất ở yy."
Bên cạnh phòng khách là bếp và phòng ăn, bên kia là một hành lang, đối diện với cửa ra vào là một tấm rèm cửa dày, từ trần nhà kéo dài xuống đất, che cả ánh sáng bên ngoài.
Chu Chấn thả chậm bước chân, đi theo vào phòng, cửa lớn lập tức tự động đóng lại sau lưng hắn.
Chu Kiến Cường vừa đi vào trong vừa cởi áo khoác, tiện tay ném lên giá treo áo ở cửa trước. Ông ta đi đến ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, bức tường trắng đối diện lập tức hiện lên hình ảnh bầu trời đầy sao, chính giữa là màn hình hiển thị thời gian khổng lồ, dường như đang chờ chủ nhân bật lên.
Không quan tâm đến sự chu đáo của ngôi nhà thông minh, Chu Kiến Cường lấy một điếu thuốc từ dưới bàn trà, châm lửa
Lúc này, Chu Chấn lặng lẽ quan sát toàn bộ căn nhà, hắn hoàn toàn xa lạ với nơi này, thậm chí không biết phòng mình ở đâu...
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Chu Kiến Cường rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói phả vào không khí, nhìn Chu Chấn rồi dặn dò ngắn gọn: "Chuyện ở phòng khám ngầm đó, đừng nói với ai."
Phòng khám ngầm?
Là nhà xác đó sao?
Chu Chấn vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu, cẩn thận đáp: "Biết rồi."
Sau khi nói xong, hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa cách Chu Kiến Cường không xa. Thấy đối phương dường như không có gì khác muốn nói, hắn bèn dò hỏi: "Cha, rốt cuộc... có chuyện gì thế?"
Chu Kiến Cường hít một hơi thuốc sâu, nhả ra một vòng khói dày đặc rồi dập tắt phần thuốc còn lại vào gạt tàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Đừng hỏi nhiều như vậy!"
"Chuyện kế tiếp, cha sẽ xử lý."
"Con về phòng nghỉ ngơi đi!"
Nghe vậy, Chu Chấn lập tức gặp khó, về phòng nghỉ ngơi... nhưng ohòng của hắn là phòng nào mới được?
Đang suy nghĩ, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Chu Kiến Cường lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy tên người gọi đến, ông ta cau mày, nhưng vẫn nhanh chóng bắt máy: "Alo..."
"Ừ, biết rồi..."
"Yên tâm! Sẽ đến ngay..."
"Được! Được! Cứ thế đi..."
Cúp điện thoại, ông ta lập tức đứng dậy, nhìn Chu Chấn nói: "Bố phải ra ngoài một chuyến."
"Con ở nhà cho ngoan, không được đi đâu!"
Nói xong, Chu Kiến Cường cũng không đợi Chu Chấn trả lời liền lòng như lửa đốt phủ thêm áo khoác, vội vàng rời đi.