Hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương vẫn còn lưu lại dấu vết của cây lau nhà kia là một thanh niên trông khoảng mười tám mười chín tuổi.
Mái tóc rối bời như đã lâu không được chải chuốt, rũ xuống che khuất đôi mắt nâu, ngũ quan đoan chính, khóe mắt trái có một vết sẹo không đáng kể, da hơi tái nhợt, là loại tái nhợt do không được gặp ánh nắng mặt trời trong thời gian dài. Người rất gầy, mặc chiếc áo phông màu đen có in hình hoạt hình đơn giản và quần jean màu xanh lam, nhân vật hoạt hình trên áo rất lạ lẫm, dưới chân là một đôi giày thể thao cũng không nhận ra là nhãn hiệu gì.
Lúc này, trong đôi mắt bị mái tóc che khuất, thoáng hiện lên một tia hoang mang xen lẫn kinh ngạc.
Đây... không phải là mình!
Chu Chấn dần bình tĩnh lại, căn phòng biến thành nhà xác...
Điện thoại không thể mở khóa...
Nhà ở đã bị phá dỡ bốn mươi năm trước...
Từ lúc hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì đã không còn ở thế giới cũ nữa!
Là xuyên qua sao?
Hay là do con "virus số" kỳ lạ đó?
Loading...
Rào... rào...
Chu Chấn mở vòi nước, liên tục hất làn nước lạnh buốt lên mặt mình.
Nước buổi sáng mang theo hơi lạnh đặc trưng của ban đêm, kích thích các mao mạch trên mặt hắn cấp tốc co lại, cũng khiến tư duy của hắn trở nên đặc biệt tỉnh táo.
Mái tóc trước ướt sũng dính thành từng lọn lớn, cong lên không theo quy tắc, giọt nước thuận đuôi tóc nhỏ xuống mặt, tựa như từng dòng suối nhỏ uốn lượn trượt xuống vạt áo.
Sự kinh ngạc và hoang mang trong đôi mắt nâu sẫm lúc trước đã không còn dấu vết, chỉ còn lại sự bình tĩnh u thâm.
“Mặc kệ là có chuyện gì, cơ thể này chính là thân phận mới của mình!”
“Kể từ giờ phút này, mình không thể nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến ‘mình của kiếp trước’ nữa…”
“Bằng không, mình sẽ lại bị xem là mộ ‘người nhiễm bệnh’ rồi bị thanh lý lần nữa mất!”
“Tiếp theo, mình có hai việc cần đặc biệt lưu ý…”
“Thứ nhất, tránh tiếp xúc với chính quyền…”
“Thứ hai, cẩn thận với ‘người nhiễm bệnh’ thực sự…”
“Giờ phải kiếm gì đó ăn no bụng trước cái đã…”
Nghĩ đến đây, Chu Chấn đưa tay lau đi những giọt nước đang lăn dài trên mặt, vuốt lại mái tóc rồi bước ra ngoài.
Bên ngoài nhà vệ sinh công cộng là một khu rừng nhỏ, lúc này trời mới tờ mờ sáng, quảng cáo trên cao đã tắt, lộ ra bầu trời hửng sáng, tiếng động cơ thỉnh thoảng vang lên, từng chiếc ô tô bay lướt qua, xen lẫn tiếng chim hót líu lo, báo hiệu toàn bộ thành phố đang dần thức giấc.
Chu Chấn đi qua những tán cây râm mát, nhanh chóng đến ven đường.
Con đường rộng rãi vô cùng sạch sẽ, thỉnh thoảng có người tập thể dục đi xe đạp qua lại, hắn đứng trên vỉa hè quan sát xung quanh, bỗng thấy ở phía đối diện cách đó không xa có một trạm xe buýt.
Trạm xe buýt vắng tanh, không một bóng người.
Chu Chấn cẩn thận quan sát vài giây rồi thản nhiên bước tới.
Vừa bước vào trạm xe buýt, trước mặt hắn hiện ra một màn hình điện tử cao nửa người, hiển thị rõ ràng các tuyến xe buýt, khoảng cách các điểm, giá vé, đồng thời, giọng nói điện tử êm ái vang lên: “Xe buýt của trạm này dành riêng cho những hành khách không thích nghi được với ô tô bay, toàn bộ quá trình di chuyển sẽ không rời khỏi mặt đất, tốc độ di chuyển tương đối chậm, nếu quý khách có việc gấp, vui lòng cân nhắc nhu cầu của bản thân, lựa chọn phương tiện giao thông khác…”
“Các tuyến xe buýt có số cuối là số chẵn sẽ được phép mang theo vật nuôi theo quy định, các tuyến xe buýt có số cuối là số lẻ dành riêng cho người dị ứng, không được phép mang theo bất kỳ vật nuôi nào…”
“Nhập trực tiếp địa điểm muốn đến bằng giọng nói, hệ thống giao thông công cộng thành phố Tân Hải sẽ cung cấp cho quý khách gợi ý tuyến đường thuận tiện nhất…”
Chu Chấn không quan tâm đến những tin tức này, ánh mắt hắn vượt qua màn hình điện tử, hướng về phía bảng đèn cách đó không xa.
Giống như trong trí nhớ của anh, bên trong mấy tấm bảng đèn này đều là quảng cáo.
Có điều, thứ hắn chú ý lại là những mẩu quảng cáo nhỏ được dán bên ngoài bảng đèn.
Dấu vết trên khung nhôm cho thấy đây là những mẩu quảng cáo này có lẽ mới được dán gần đây, còn chưa kịp dọn dẹp.
"Truyện được đăng duy nhất ở yy."
"Tuyển công nhân thời vụ cho bãi rác, trả lương theo ngày, yêu cầu làm việc từ 2 giờ sáng đến 23 giờ tối, cung cấp bữa trưa và bữa tối, đãi ngộ tốt, lương thỏa thuận, liên hệ điện thoại..."
"Cần hai bảo mẫu ‘mèo' cho khu nhà Thanh Thủy, nhiệm vụ chủ yếu là chuẩn bị thức ăn cho mèo, dọn cát vệ sinh, chơi với mèo cưng một tiếng mỗi ngày... Yêu cầu có lòng yêu thương động vật, có kiến thức nhất định về thú cưng... Không lương, ưu tiên sinh viên, có thể cấp giấy xác nhận thực tập... Liên hệ điện thoại... Địa chỉ..."
"Phòng tập thể dục Quả Cam tuyển người tập luyện cùng, yêu cầu làm việc liên tục, tự nguyện tăng ca, có thể ở lại phòng tập..."
Chu Chấn nhìn từng mẩu quảng cáo một. Loại quảng cáo tuyển dụng được dán ven đường này đa số không phải là công ty chính quy, nhưng hiện tại hắn không có điện thoại, không có giấy tờ tùy thân, cho nên cũng không thể vào mấy công ty chính quy được.
Giờ yêu cầu của hắn không cao, chỉ cần được bao ăn bao ở là được.
Chờ sau này giải quyết được vấn đề về thân phận rồi sẽ tính đến chuyện đổi sang công việc chính quy...
Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng vo ve trầm đục vang lên từ xa, một mảng bóng đen xuất hiện cuối chân trời, nhanh chóng tiến đến, hóa ra là một đám máy bay không người lái như đàn ông!
Những chiếc máy bay không người lái này có hình dạng giống con sứa, không có cánh quạt, động lực đến từ bộ tên lửa đẩy phía sau, toàn thân được sơn màu xanh đen, trên cánh có gắn logo Bắc Đẩu Thất Tinh bằng vật liệu phản quang trắng bạc, giống như đàn chim yến di cư. Lúc bay ngang qua đường phố thì bỗng nhiên tách ra, sượt qua cành cây và cột đèn, lấy một quỹ đạo cực kỳ tinh diệu, tụ tập xung quanh Chu Chấn, bao vây hắn.
Những chiếc máy bay không người lái này gần như không phát ra tiếng động, nhưng từng tia laser màu đỏ rực lại liên tục khóa chặt Chu Chấn.
Hắn đột nhiên sững sờ, chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì từ xa một chiếc ô tô bay màu trắng cũ kỹ lao tới, ầm ầm hạ cánh trước mặt hắn!
Xe vừa dừng thì cửa tài xế và cửa phụ lái lập tức mở ra, hai bóng người gần như đồng thời bước xuống.
Người từ ghế lái mặc bộ quần áo huấn luyện rằn ri màu xanh lá cây, đi ủng da đen, tay trái đeo một chiếc găng tay da dày, trên thắt lưng da có một bộ còng tay sáng như bạc.
Nhìn tuổi có vẻ đã lớn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mái tóc hoa bạc, từ xương mày trái sang má phải có một vết sẹo dài, vết thương gồ ghề như con rết bò, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, đôi mắt sáng ngời như điện.
Bên cạnh ông ta là người đàn ông trung niên mặc thường phục bước xuống từ ghế phụ, đầu đinh, mắt nâu, thân hình cao lớn, má phải có một vết sẹo bằng ngón tay, trông như vết bỏng, đường nét khuôn mặt khiến Chu Chấn có cảm giác quen thuộc vi diệu.
Nhìn lấy một màn trước mắt, Chu Chấn lập tức lấy lại tinh thần.
Chuyện tối qua còn chưa kết thúc, chẳng lẽ chính quyền lại đến bắt mình sao?
Lúc này, hai người đó lại sải bước tiến đến, đội máy bay không người lái khéo léo tách ra, nhường đường cho họ.
Thấy vậy, Chu Chấn cố gắng kiểm soát biểu cảm khuôn mặt, giả vờ ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì hỏi: "Sao..."
Lời nói chưa dứt, người đàn ông trung niên mặc thường phục đã trực tiếp giơ tay, tát một cái vào đầu hắn!
"Chu Chấn!"
"Ông đây khổ cực nuôi mày lớn đến vậy, một câu không nói liền rời nhà trốn đi!!"
"Ngày ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng!"
"Lập tức về nhà với tao ngay!"
"Nếu mày còn không chịu sửa đổi, tao sẽ đánh gãy chân mày!"
Sau một hồi mắng chửi, người đàn ông trung niên nhìn sang cấp trên đang im lặng bên cạnh, đổi thành giọng cung kính nói: "Đội trưởng Lô, thật sự cảm ơn ngài rất nhiều!"
"Tên nhóc thối này vứt điện thoại ở nhà, nếu không nhờ anh giúp đỡ, không biết đến bao giờ mới tìm được nữa."
"Hôm nay tôi nghỉ phép, đúng lúc đưa nó về nhà uốn nắn lại!"
Nói rồi, ông ta trực tiếp túm lấy cánh tay Chu Chấn, kéo về phía chiếc xe.
Nhưng ngay lúc này, đội trưởng Lô đột nhiên lên tiếng: "Chu Kiến Cường, chờ một chút!"
"Người nhiễm bệnh báo án tối qua tự xưng tên là 'Chu Chấn'."
"Tên con trai ông, có phải cũng là Chu Chấn không?"
Tay Chu Kiến Cường nắm Chu Chấn bỗng siết chặt một cái, đồng thời bất động thanh sắc quay đầu sang nhìn Lư đội trưởng, bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, con trai tôi tên là Chu Chấn."
"Cái tên này khá phổ biến, khu nhà tôi cũng có vài người tên giống hoặc tên gần giống vậy."
"Có điều, tôi có thể cam đoan, thằng nhóc này tuy ham chơi lêu lổng nhưng tuyệt đối không phải là kẻ nhiễm virus số lượng đã báo án tối qua!"
Lư đội trưởng lắc đầu, từng bước tiến đến trước mặt Chu Chấn, tiếng giày đạp trên mặt đất như gõ vào tâm trí Chu Chấn.
Chu Chấn ngẩng đầu nhìn Lư đội trưởng, cảm nhận ánh mắt sắc bén như kiếm của đối phương, dường như muốn nhìn thấu mọi lớp ngụy trang, soi sáng bí mật sâu kín nhất trong lòng hắn.
Lư đội trưởng nhìn chằm chằm Chu Chấn, giọng điệu bình thản: "Cậu tên là Chu Chấn?"
Chu Chấn lập tức lấy lại tinh thần, trong lòng ẩn ẩn đoán được gì đó…
Người đàn ông trung niên mặc thường phục bên cạnh - Chu Kiến Cường, là cha của thân xác này!
Hơn nữa, còn là nhân viên an ninh!
Điều trùng hợp hơn nữa là tên của thân xác này cũng giống với tên hắn trước đây!
Đúng vậy, cú điện thoại tối qua đã tiết lộ tên của hắn!
Cha của thân xác này là chạy đến để cứu hắn!