"Còn 15 phút nữa là hết giờ làm bài."
"Các bạn chưa hoàn thành bài thi vui lòng khẩn trương."
Giọng thầy giáo toán vang lên khàn khàn từ bục giảng.
Trong căn phòng học yên tĩnh, Chu Chấn theo bản năng lật mở bài thi trước mặt.
Những con số, công thức, hình học được in ấn cẩn thận liền đập vào mắt, nhưng tất cả phần đáp án đều trống trơn.
Hắn lập tức kinh hãi, thi toán, còn 15 phút nữa nộp bài, mà mình vẫn chưa làm được câu nào?!
Lần này chắc chắn trượt rồi.
Mấy câu điểm thấp ở phần đầu không có thời gian làm nữa, giờ chọn bừa mấy câu hỏi trắc nghiệm đã rồi chuyển sang mấy câu điểm cao ở phần sau của bài thi thôi!
Nghĩ đến đây, Chu Chấn chuẩn bị bắt đầu làm bài, nhưng tìm cả nửa ngày lại phát hiện trên bàn học ngoài bài thi ra thì không còn gì cả…… Hắn đi thi mà quên mang bút rồi!
“Còn 5 phút nữa là hết giờ làm bài.”
Loading...
Chỉ còn 5 phút thôi ư??
Chu Chấn lo lắng nhìn sang đứa cùng bàn, hạ giọng nói nhanh: “Anh Hạo, cho em mượn bút đi!”
Vừa nói, hắn cũng chẳng chờ người kia trả lời mà đã nhanh nhảu rút một chiếc bút bi từ hộp bút của người ta mất rồi.
Cùng lúc đó, Chu Chấn lật sang trang đề trắc nghiệm, bắt đầu vội vã điền vào mấy dấu ngoặc còn trống.
Nhưng hắn mới chỉ làm được vài câu thì tiếng chuông quen thuộc đã vang lên…
Reng reng reng…
“Hết giờ!”
“Nộp bài!”
Giọng nói vừa dứt, một bàn tay to lớn đã chộp lấy bài thi trước mặt Chu Chấn, như muốn thu ngay lập tức.
Chu Chấn vội vàng dùng tay ấn chặt bài thi xuống, lo lắng nói: “Thầy ơi, chờ chút đã!”
“Em còn một câu chưa làm xong! Chỉ còn vài bước nữa thôi!”
Vừa nói, hắn vừa lật bài thi sang trang cuối cùng, thậm chí còn chẳng kịp đọc đề bài đã bắt đầu làm…
“Giải:……”
Chữ “Giải” viết liên tục hai lần nhưng lại không có chút dấu vết nào trên bài thi.
Bút hết mực rồi!
Trong lúc vội vàng, Chu Chấn dùng sức vạch một cái, ngòi bút lập tức rọc ra một đường hẹp dài như bị dao lam cắt.
“Rầm rầm!”
Vết nứt trên tờ giấy đột nhiên mở ra, bên trong tối đen sâu thẳm, giống như một hố đen.
Vô số con số, công thức, hình học…từ bên trong hố đen đó trào ra như nước lũ vỡ đê!
---
Reng reng ren….
Trong bóng tối bao trùm, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Chu Chấn đột ngột bật dậy.
Mồ hôi chảy đầy mặt, ngực phập phồng dữ dội, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Là một giấc mơ à...
Hắn đã tốt nghiệp rồi, không cần thi cử nữa!
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, vô cùng giống tiếng chuông tan học trong giấc mơ lúc nãy.
Chu Chấn theo bản năng đưa tay ra sờ soạng trên đầu giường, muốn cầm điện thoại, nhưng mò mãi mà không thấy.
Bốn bề tối đen, tĩnh mịch đến mức không nghe không nhìn thấy gì cả.
Chu Chấn định thần, lập tức lăn khỏi giường, mò mẫm đi về phía tiếng chuông điện thoại.
Đi được khoảng hai ba bước, hắn lại sờ thấy một chiếc bàn dài lạnh ngắt trong bóng tối.
Mò dọc theo mép bàn một lúc thì Chu Chấn mới tìm được chiếc điện thoại.
Hắn cầm lên thì thấy dòng chữ "Số điện thoại không xác định" liên tục nhấp nháy trên màn hình.
Chu Chấn vừa định nghe máy thì cuộc gọi bất ngờ kết thúc.
"Điện thoại rác à?"
"Trời còn chưa sáng đã phải bắt đầu làm việc rồi sao..."
Thở dài một tiếng, Chu Chấn đặt điện thoại xuống, chuẩn bị quay lại giường ngủ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả người hắn đột nhiên cứng đờ!
Dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại, hắn nhìn thấy, trên chiếc "bàn" trước mặt có một xác chết trắng xanh đang nằm thẳng đơ!
Cỗ thi thể này rất tráng kiện, lồng ngực bằng phẳng, bàn tay rộng lớn thô ráp, trải rộng vết chai, có lẽ khi còn sống là một người trung niên nam tính, hắn mặc quần áo lao động dính đầy dầu máy, bên ngực trái có nhãn hiệu xe mơ hồ, vết ban thi to to nhỏ nhỏ trên da nhìn thấy mà giật mình
Vết ban thi lan dần xuống chiếc cổ ngắn ngủn. Từ cổ lên đầu còn bị một chiếc nilong đen che khuất khuôn mặt.
Chu Chấn đứng im như tượng, cho đến khi màn hình điện thoại tự tắt, ánh sáng le lói cuối cùng trong bóng tối cũng biến mất, bốn bề lại chìm trong màn đen, hắn mới bừng tỉnh.
Báo cảnh sát!
Phải báo cảnh sát ngay!
Chu Chấn vội vã bật điện thoại, mở khóa bằng vân tay không thành, hắn nhanh chóng chuyển sang cuộc gọi cấp khẩn cấp.
Nhìn vào những con số ngắn ngủi trên màn hình điện thoại, đầu óc hắn như bỗng nổ tung, cơn đau dữ dội chưa từng có ập đến, đập thẳng vào não.
Rầm!
Chu Chấn đau đớn ngã gục xuống đất, điện thoại cũng theo đó rơi bên cạnh.
Giữa cơn đau dữ dội, hắn dường như nhìn thấy trong bóng tối trước mặt hiện lên vô số con số, công thức, ký hiệu...
Mãi một lúc sau, cảm giác đau đớn như thủy triều ập đến cuối cùng cũng tan đi, Chu Chấn dần tỉnh lại, thân thể đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn ôm đầu bằng một tay, chống tay còn lại xuống nền đất lạnh, từ từ ngồi dậy.
Đến khi xác nhận đầu mình không còn đau nữa, Chu Chấn mới với tay mò mẫm trên mặt đất, nhanh chóng tìm chiếc điện thoại lúc nãy.
Hắn cầm điện thoại, vội vàng bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi đối phương hỏi, Chu Chấn lập tức hạ giọng, nói nhanh: "Chào anh! Tôi vừa mới tỉnh dậy thì phát hiện trong phòng có thêm một cái xác chết!"
“Tôi sống ở căn hộ 2501, tòa nhà 17, khu công nghệ cao Lãng Vân Thủy Ngạn, thành phố Tân Hải!”
“Số điện thoại liên lạc là 157……589.”
“Nhìn thi thể, có thể đã chết hơn một ngày rồi…… Xin nhanh chóng đến đây đi!”
Nhân viên trực tổng im lặng một lát rồi nhanh chóng hỏi: “Xin chào, cho hỏi anh tên gì?”
Chu Chấn vội vàng nói: “Tôi tên Chu Chấn……”
Nhân viên trực tổng lặp lại một lần nữa, sau khi xác nhận địa chỉ và số điện thoại di động, người đó bình tĩnh nói: “Xin đừng di chuyển hoặc phá hủy hiện trường, đồng nghiệp của chúng tôi sẽ đến ngay!”
Báo cảnh sát xong, Chu Chấn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ngồi trên sàn nhà nghỉ ngơi một lát, điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình tự động bật sáng.
Hắn cầm điện thoại lên nhìn, có một tin tức hiện lên màn hình khóa: “Chuyên gia đề xuất, bãi bỏ môn ‘Toán học’, có thể phòng ngừa ‘virus số lượng’ tốt hơn……”
“Virus số lượng”?
Đó là cái gì?
Chu Chấn nhanh chóng lắc đầu, trong phòng đột nhiên xuất hiện một xác chết, hắn không có tâm trí để quan tâm đến những tin tức kỳ lạ này đâu.
Khi cảm thấy sức lực đã hồi phục được kha khá, hắn đứng dậy, bật đèn pin điện thoại, một lần nữa chiếu vào xác chết vừa nãy.
Xác chết lạnh ngắt, nằm im lặng.
Phần cơ thể lộ ra bên ngoài không hề có bất kỳ vết thương nào. Dựa vào quan sát, không thể xác định được nguyên nhân cái chết.
Điều khiến Chu Chấn kinh ngạc là thứ nằm dưới thi thể không phải là chiếc bàn như hắn tưởng tượng, mà là một chiếc xe chở xác trắng bạc.
Ánh sáng từ điện thoại chỉ chiếu sáng được một phạm vi hạn hẹp, Chu Chấn không nhìn rõ lắm nên hắn đi thẳng đến bên tường để bật đèn.
Nhưng chỉ vừa bước được vài bước thì một cơn ớn lạnh ập đến, chạy dọc theo xương sống, giống như một sợi dây vô hình siết chặt lấy hắn.
Khuôn mặt Chu Chấn cứng đờ, cơ thể như bị đóng băng, không thể bước thêm bước nào.
Dưới ánh đèn pin điện thoại căn bản không hề có bức tường nào, mà là vô số chiếc xe chở xác được hàn dính với nhau bằng ống thép không gỉ!
Trên mỗi xe đều có một thi thể thẳng đơ.
Những thi thể này mặc đủ loại trang phục, nhìn lướt qua phần cổ tay lộ ra ngoài, có cái mảnh mai, có cái thô kệch, có cái trắng trẻo, có cái đen sạm... Đầu của mỗi thi thể đều được bọc bằng túi ni-lông đen kín mít.
Kim loại của xe chở xác phản chiếu ánh sáng lạnh lùng le lói trong bóng tối, không gian này rất rộng, ánh sáng điện thoại không thể nào chiếu hết được.
Chu Chấn lập tức nhận ra điều gì đó, liền xoay điện thoại lại chiếu xung quanh.
Từng dãy xe chở xác được xếp đặt ngay ngắn, tựa như những kệ hàng được sắp xếp cẩn thận trong siêu thị. Trên mỗi kệ, những thi thể với vóc dáng cao thấp, béo gầy khác nhau đang nằm yên lặng ngửa mặt lên trời, như những món hàng được sắp xếp gọn gàng trên kệ.
Mà đầu của tất cả các thi thể đều được bọc trong một chiếc túi ni-lông màu đen.
Đây... không phải là phòng của hắn!
Mà là một căn nhà xác xa lạ!
Bỗng nhiên, Chu Chấn cảm thấy có thứ gì đó đang siết chặt cổ mình.
Hắn cứng đờ quay điện thoại, hướng ánh sáng vào mình, cúi đầu nhìn xuống, một chiếc túi ni-lông màu đen đã bị xé rách, lủng lẳng treo trên cổ hắn...