Dịch giả: Nguyên Dũng
Sau khi ăn qua loa lấp đầy dạ dày, Khương Nghị đến trước bàn của Trần Giai Tư và bắt đầu tìm kiếm.
- Thật kỳ lạ Giai Tư rõ ràng nói đồ vật nằm trong ngăn kéo, tại sao lại không có nhỉ?
Khương Nghị lẩm bẩm, tiếp tục lục lọi ở những chỗ hắn cho là khả nghi, nhưng có thế nào cũng không tìm thấy chiếc vòng ngọc mà bà ngoại để lại cho cô ấy.
Mà bên cạnh đó, Khương Nghị cũng có thể khẳng định chắc chắn, trong ba ngày chăm sóc cô, hắn chưa từng nhìn thấy chiếc dây chuyền bằng ngọc phỉ thúy nào, kể cả trong ba năm yêu đương với Trần Giai Tư cũng chưa từng nhìn thấy, mặc dù cô nói rằng mình luôn đeo nó bên người.
Mà nói ra cũng có chút nực cười, Khương Nghị và Trần Giai Tư học cùng nhau từ hồi cấp ba, và có tình cảm với nhau khi mới bước sang năm lớp 11, nhưng cho đến tận bây giờ khi đã là sinh viên đại học năm hai, ngoài nắm tay ra thì hai người họ vẫn chưa hề có cử chỉ nào thân thiết hơn thế.
Không phải do Khương Nghị “bất lực”, mà là do thời trung học phổ thông phải thi cử rất nhiều, trong đó có kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng, đồng thời cả hai cũng vì nhiều nguyên nhân khác nên vẫn chưa thể đi đến bước cuối cùng.
Khương Nghị cũng muốn lắm chứ, nhưng hiện thực không cho phép, cho nên hắn cũng chưa từng có cơ hội nhìn thấy di vật là chiếc dây chuyền ngọc do bà ngoại Giai Tư để lại.
Nhưng dù sao đây cũng là vật quan trọng của cô, cho nên Khương Nghị cũng không quan tâm được nhiều như thế, vừa vặn hôm nay có một đội đến ký túc xá nữ tìm vật tư, thấy Trần Giai Tư khóc lóc cầu xin họ tìm về giúp mình, thấy vậy Khương Nghị hôm nay vốn chưa đến lượt ra ngoài bèn mềm lòng chủ động xin đi theo.
Loại yêu cầu này tất nhiên không ai cự tuyệt, dù Khương Nghị chỉ là một người bình thường, nhưng hắn đã từng giết Zombie, lại có tố chất tâm lý bình ổn, những người như vậy đều được người có năng lực nguyện ý đem theo, dù sao người sở hữu dị năng cũng không phải vô địch, đối mặt với số lượng lớn Zombie cũng cần có người cơ trí trợ giúp.
Loading...
Hắn loay hoay một hồi lâu vẫn không tìm được sợi dây chuyền bèn ngồi trên ghế có chút chán chường, quay về không biết phải giải thích với Giai Tư như thế nào đây! Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ buồn bã rồi khóc thút thít khi mất đi bảo vật quan trọng của bạn gái, Khương Nghị liền cảm thấy trong lòng khó chịu không thể tả.
Tuy nhiên hắn không thể ở đây mãi được, trời sắp tối rồi, Khương Nghị không muốn một mình chơi vơi bên ngoài nhà ăn. Nghĩ rồi hắn với lấy chiếc ba lô mấy ngày trước để lại trên bàn, Khương Nghị muốn mang một ít đồ đạc của bạn gái đem về cho cô.
Thật ra cũng không có thứ gì quan trọng, gia cảnh của Giai Tư thuộc loại trung bình, cô cũng không phải người thích mua đồ tùy tiện nên Khương Nghị chỉ nhét nhật ký, một ít đồ mỹ phẩm và phụ kiện vào túi xách.
Chiếc cặp đeo vai bình thường màu đen có diện tích rất lớn, bên trong chỉ có một bộ quần áo của mình, nhưng khi Khương Nghị thò tay vào đột nhiên sững sờ, kỳ quái nhìn bàn tay thò vào trong cặp, theo sau là một màn hình sáng bỗng hiện lên.
“Cái này không nhẽ là ba lô hệ thống đấy chứ?!”
Khương Nghị phản ứng lại, hưng phấn nhìn màn hình bên trong có mấy cái ô nhỏ, chỉ có hai ô hàng đầu có hai vật, còn đâu trống rỗng.
Vật đầu tiên hẳn là một chai nước, góc dưới bên phải của chai nước có dòng số 4 và món thứ hai là một miếng thịt đỏ trông khá ngon mắt.
“Làm thế nào để lấy ra bây giờ?”
Khương Nghị vận não suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác tay có chút nặng nề, vội vàng rút tay ra, chỉ thấy trong tay hắn từ trong hư không xuất hiện một bình nước bằng thủy tinh trong suốt, nhưng rõ ràng là trong ba lô của hắn mới đầu hoàn toàn không có thứ như vậy, cùng với lúc hắn rút tay ra ngoài màn hình ánh sáng trong túi cũng biến mất.
Thay vào đó, một màn sáng nhỏ xuất hiện trên bình nước: “‘Nước Suối Thiên Đường’ được chiết xuất từ tinh hoa năng lượng tinh túy nhất của quái vật. Mỗi 500ml nước có thể đủ giải khát trong một ngày. Uống nó trong một thời gian dài có thể tăng một chút tinh thần và tốc độ phục hồi.”
Khương Nghị sửng sốt, vội vàng đặt chai nước xuống, sau đó với tay lấy ba lô, quả nhiên màn hình sáng lại xuất hiện, có điều lần này con số bên phải phía dưới bình nước bớt đi một đơn vị, còn miếng thịt đằng sau vẫn là 2. Theo dòng suy nghĩ, hắn lấy ra một miếng thịt cuộn mỡ màng bóng bẩy khiến hắn suýt chút nữa ngất đi vì bất ngờ.
Vốn tưởng rằng năng lực của mình đã rất lợi hại, nhưng không ngờ rằng bản thân vẫn đánh giá thấp nó. Chính hắn đã tự tay giết sáu con Zombie, trong ba lô bỗng xuất hiện bốn bình nước và hai miếng thịt, thế này không cần nghĩ nhiều cũng đoán chắc chắn đây chính là phần thưởng nhận được sau khi giết chết chúng, trong đó quả cầu ánh sáng bay ra từ Zombie nhảy vào người chính là vật phẩm dành cho Khương Nghị.
Tuy nhiên, thứ này có thực sự ăn được không? Khương Nghị có chút e ngại khi nghĩ rằng nước và thịt là kết tinh từ cơ thể của Zombie…
Hắn nghiến răng mở nắp chai nước ra, rất nghiêm túc ngửi thử, ngay sau đó hai mắt sáng bừng lên bởi không có mùi lạ như trong tưởng tượng, mà là một loại vị thanh mát tự nhiên, hắn thử uống một hớp, đầu lưỡi liền ứa ra nước miếng, cơn khát do ăn khoai tây chiên thực sự khiến cổ họng hắn khó chịu, nay đã được làm dịu lại. Khương Nghị lại nghĩ đến phần giới thiệu trên màn hình, bèn nâng chai nước lên uống từng ngụm lớn, nốc cạn nửa chai Nước suối thiên đường mới dừng lại.
Một cảm giác mát lạnh sảng khoái từ đỉnh đầu truyền đến lòng bàn chân, cả người tựa hồ chấn động một hồi.
“Thật đã!”
Khương Nghị chưa bao giờ uống thứ nước nào ngọt mà thanh khiết như vậy, làm hắn có chút hưng phấn.
Kế đó hắn nhìn sang miếng thịt cuộn được nén chặt như chân giò, trên màn sáng lại hiện ra chức năng của nó: “‘Thịt Mỡ Ngọc’ là thức ăn chiết xuất từ tinh hoa năng lượng của quái vật, nửa cân đủ để no một bữa, tiêu thụ lâu dài có thể tăng cường thể chất và tăng tốc độ hồi phục thương thế.”
Có thể ăn, hơn nữa còn giúp tăng cường thể lực và đẩy nhanh tốc khôi phục thương thế, Khương Nghị không suy nghĩ nhiều bèn há miệng ngoạm lấy một miếng, nước thịt ngập trong miệng, béo nhưng không ngấy, mặc dù là thịt nguội nhưng lại không có dầu mỡ, ngược lại còn có mùi vị như là thịt bò hầm rượu vang đỏ. Toàn bộ cuộn thịt dường như được bọc trong một lớp thịt đông, dẻo dai đàn hồi lại giàu protein.
Một miếng thịt thêm một ngụm nước, hắn cứ thế tận hưởng bữa ăn đủ đầy nhất từ khi tận thế đến giờ, nhoáng một cái đã ăn sạch nửa cân thịt cuộn, Khương Nghị thỏa mãn nấc lên một tiếng, không ngoa khi nói rằng đây chính là bữa ăn ngon nhất trong hai năm qua của hắn.