Dịch giả: Nguyên Dũng
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của Khương Nghị, dù sao cấp 1 cũng chỉ giết một con Zombie, Khương Nghị không tin mỗi cấp chỉ cần giết một con Zombie là đủ! Triệu hồi màn hình ánh sáng trên tường, năm thuộc vẫn như cũ không có gì thay đổi, chỉ có cấp bậc đã trở thành cấp 1 (1/2).
- Một con Zombie có thể thu được một điểm kinh nghiệm sao? Vậy giết một con Zombie nữa ta có thể lại thăng cấp rồi.
Khương Nghị có chút kích động.
Không thể không nói năng lực của hắn đúng là một đường thẳng, giết Zombie nhận kinh nghiệm, đủ kinh nghiệm sẽ tự động nâng cấp, sau khi nâng cấp, tất cả các khía cạnh của thuộc tính sẽ được cải thiện đáng kể, đơn giản dễ hiểu lại là phương thức vô cùng hoàn hảo hợp với ngày tận thế khủng khiếp như thế này.
Nóng lòng muốn kiểm chứng suy đoán của mình, Khương Nghị đã dùng vỏ đao để đẩy đầu của con Zombie đã chết bị mắc kẹt trong lỗ ra ngoài, lỗ hổng vừa trống đã ngay lập tức được lấp đầy bằng đầu của một Zombie khác.
Cái kiểu giết quái vật nâng cấp như thế này thực sự rất hay ho, nhát chém lần này khiến đầu của Zombie gần như bị đứt hoàn toàn chỉ bằng một lần nhấc đao, khi chùm sáng quen thuộc lóe lên, Khương Nghị mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó hắn vội vàng triệu hồi màn hình thông tin của mình.
“Cấp 2 (0/4), tốc độ 5 điểm, phòng ngự 3 điểm, lực lượng 2.5 điểm, tinh thần 2.5 điểm, thể chất 2 điểm.”
Quả nhiên đúng như Khương Nghị nghĩ, hắn lại nâng cấp. Nhưng chưa kịp vui mừng, khi hắn nhìn thuộc tính thay đổi, đột nhiên có chút hoảng hốt khi thấy kinh nghiệm cần để thăng cấp.
Loading...
Cần 1 điểm kinh nghiệm để nâng cấp lên cấp 1, 2 điểm kinh nghiệm để nâng cấp lên cấp 2 và 4 điểm kinh nghiệm để nâng cấp lên cấp 3...
Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Nghị phát lạnh, niềm vui có được dị năng cường đại biến mất không còn tăm tích. Nếu đúng như vậy, thì độ khó lên cấp sẽ như cấp số nhân. Nâng cấp ở giai đoạn đầu rất nhanh, nhưng độ khó tăng gấp đôi mỗi khi lên cấp, chỉ cần đạt đến cấp 10, điểm kinh nghiệm cần thiết sẽ cao một cách đáng sợ.
Trầm mặc hồi lâu, Khương Nghị lại tiếp tục chơi trò “lấp đầy chỗ trống”, vung một nhát đao chặt đầu một con Zombie xuống.
Phải nói cách đánh quái này thực sự rất an toàn và dễ dàng, nếu không có lợi thế này thì với thân thể yếu ớt của Khương Nghị, cho dù có năng lực đặc biệt cũng khó mà sống sót nổi giữa bầy Zombie.
Đem theo nỗi lòng nặng trĩu, Khương Nghị liên tiếp chặt đứt ba cái đầu Zombie, từng chùm tia sáng bắn vào cơ thể hắn, sau đó hắn mới ý thức được đằng sau cánh cửa gỗ bị phá đến thảm thương đã không còn tiếng đập, tất cả Zombie ngoài cửa đều do chính hắn giết sạch.
Cho đến lúc ấy Khương Nghị mới hoàn hồn, choáng váng ngã xuống đất, vô lực buông thanh Đao Cắt Sọ xuống. Cánh tay hắn run lên, Khương Nghị phải vừa xoa nắn cánh tay vừa cười khổ.
Sau khi thăng hai cấp liên tiếp, ngoại trừ thuộc tính tinh thần, tất cả các thuộc tính còn lại hầu như đã miễn cưỡng quay trở lại cấp độ trước đó. Cơ thể hồi phục khiến Khương Nghị cảm giác an toàn hơn rất nhiều, cũng tạm thời bỏ qua lo lắng về việc tăng kinh nghiệm.
“Ọc!”
Lúc này dạ dày của Khương Nghị bỗng nhói một cái, cơn đói khiến trào ngược axit làm cho toàn thân Khương Nghị càng thêm rã rời. Không nhớ là từ lúc nào, có vẻ như sau khi một số lượng lớn người có dị năng xuất hiện trong nhà ăn, lượng thức ăn của những người sống sót phổ thông cũng ngày một ít đi. Ngay tới người như Khương Nghị cũng bị đẩy đi làm người tìm vật tư, cũng không có ngày nào được ăn no bụng.
Khương Nghị đảo mắt nhìn quanh phòng mới sửng sốt phát hiện, đây không phải là ký túc xá của Trần Giai Tư sao? Hóa ra trong lúc bị Zombie tấn công, hắn đã chạy lạc đến ký túc xá của cô ấy mà không nhận ra. Khương Nghị lập tức lục lọi tìm đồ ăn trong phòng các cô gái.
Kể cả khi đã trở thành người dị năng, nếu không có đủ thức ăn vẫn đói và mất sức giống như những người bình thường. Khương Nghị hiếm khi đến ký túc xá của Trần Giai Tư, nhưng ít nhiều vẫn biết nơi giấu đồ ăn nhẹ trong ký túc xá.
Trong tủ của Trần Giai Tư thì thôi khỏi tìm, để giữ dáng cô ấy không bao giờ ăn vặt, nhiều nhất chỉ ăn một ít trái cây. Mà lại trong ba ngày chăm sóc bạn gái ốm, Khương Nghị cũng biết chỗ của Trần Giai Tư quả thực không còn gì để ăn.
Thế nên, hắn rất dứt khoát đi thẳng đến một chiếc giường khác, tủ của một cô gái khá mũm mĩm tên là Lý Vu Linh, cô ấy là một cô bé béo vui vẻ, sở thích lớn nhất là ăn vặt và xem phim truyền hình Hàn Quốc, vì vậy tìm đồ ăn vặt ở chỗ cô bạn đó là đúng đắn nhất.
Quả nhiên, không lâu sau, Khương Nghị đã tìm thấy một túi bánh mì, chai nước khoáng và một túi khoai tây chiên từ trong ngăn tủ của Lý Vu Linh, những thứ khác đều không còn, hơn nữa đồ của Lý Vu Linh cũng ít đi rất nhiều, hiển nhiên là có người lấy đem đi. Không biết là do cô bạn đó lấy đi hay người khác.
Thức ăn không có nhiều, đặc biệt là ổ bánh mì đã mốc meo xanh đỏ, không thể ăn được nữa. Khương Nghị đau lòng ném túi bánh mì đi, với lấy túi khoai tây chiên và nước khoáng như tìm được bảo bối, sau đó bắt đầu ăn như chết đói, ngay cả tới chút vụn khoai tây chiên cũng không nỡ bỏ đi.
Cho đến khi không thể dốc được ra thêm mẩu vụn nào nữa Khương Nghị mới mãn nguyện mở nước ra uống. Chẳng ai có thể ngờ món khoai tây chiên thường ngày ngay cả tới nhìn cũng không muốn nhìn, nay lại khiến Khương Nghị cảm thấy hạnh phúc đến vậy.
Tuy nhiên, loại thỏa mãn này chỉ là trên tâm lý, một chai nước và một túi khoai tây chiên hoàn toàn không giải tỏa được trạng thái đói của Khương Nghị. Những người sở hữu dị năng lượng tiêu hao cũng nhiều hơn, mặc dù có nhiều khả năng đặc biệt nhưng vẫn phải ăn như người thường.
Thức ăn trong nhà ăn có thể làm hài lòng hai người bình thường, nhưng chỉ có thể khiến một người sở hữu dị năng cảm thấy bớt đói mà thôi.