Dịch giả: Nguyên Dũng
Quách Hàn Tuyết cau mày hai lần, nhìn vẻ mặt của Khương Nghị không có vẻ gì là đang nói dối, sau đó bèn thở nhẹ một hơi, thân thể căng thẳng có chút thả lỏng. Có thể thấy phải giết người hẳn cũng là một chuyện rất khó khăn đối với cô ta.
- Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ đợi đến bình minh, chúng đến rồi tính sau! Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, ta tin tốc độ của ngươi không thể nhanh hơn mũi tên của ta!
Khương Nghị tỏ ra cực kỳ biết điều, vội vàng gật đầu:
- Vâng thưa tiền bối, ta không đi đâu, chỉ ở đây thôi.
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong đầu Khương Nghị đang cấp tốc suy nghĩ làm sao để thoát khỏi cô gái nguy hiểm này!
Những lời hắn nói rõ ràng có rất nhiều sơ hở, cho dù cô ta có thực sự đợi đến bình minh, hai tên khốn kia chắc chắn sẽ không xuất hiện, đến lúc đó lời nói dối của hắn sẽ bị vạch trần!
Do đó Khương Nghị dù nhìn có vẻ rất thật thà, song lúc này có thể nói là đầu óc đang chạy rất nhanh! Bây giờ tốc độ của hắn là 9, đã đạt đến đỉnh cao của con người bình thường.
Nếu bất ngờ tấn công cô gái thì tỷ lệ thành công sẽ rất cao!
Nhưng Đao Cắt Sọ lại nằm trong tay cô, Khương Nghị không có vũ khí nên không biết liệu có thể khống chế được đối phương ngay lập tức hay không!
Loading...
Suy đi tính lại vẫn phải lấy vũ khí trước đã!
Khương Nghị tính toán lên kế hoạch trong đầu, nhanh chóng vẽ ra một chiến thuật...
Hắn bình tĩnh nhìn cô gái vẫn đang chĩa mũi tên vào mình, phát hiện đối phương ở một mình trong ký túc xá này, nước da và biểu cảm không thua kém gì những cô gái được bảo vệ cẩn thận trong căng tin, thậm chí có hơn không kém!
Không rõ cô ta đã ở đây từ đầu hay chỉ mới đến đây giống như hắn...
Trong lúc đang chăm chú quan sát cô, đột nhiên trong phòng vang lên một âm thanh nhẹ nhàng tương đối xấu hổ! Khương Nghị giật mình còn khuôn mặt của Quách Hàn Tuyết dưới lớp khẩu trang đã đỏ bừng, cô không khỏi thầm chửi rủa trong lòng sao cái bụng mình kêu ầm ĩ như vậy!
Khương Nghị nhanh chóng phản ứng lại và nở một nụ cười rất thân thiện.
- Tiền bối, có đói không? Ta có rất nhiều đồ ăn trong túi, đừng khách sáo!
Quách Hàn Tuyết trừng mắt với Khương Nghị, nói:
- Đừng có mà nhiều lời, ngươi hiện giờ là tù nhân của ta, những thứ này nghiễm nhiên là chiến lợi phẩm của ta!
Khương Nghị khóe miệng giật giật, chửi thầm trong bụng, thật là không biết xấu hổ, đây rõ ràng là đồ hắn vất vả lắm mới thu thập được, nhưng vẫn phải cười nói:
- Vâng vâng, đều là của tiền bối, mời dùng tự nhiên!
Mặc dù Quách Hàn Tuyết có chút xấu hổ, nhưng cô đã hai ngày không uống nước, khi nghe nói trong túi có lương thực thật sự không cầm lòng được.
Cô ta suy nghĩ một lúc, lại nhìn Khương Nghị tướng người yếu đuối trói gà không chặt bèn nghĩ thầm:
“Chắc hắn không dám giở trò gì.”
Lúc đó cô mới chậm rãi thu cung tên về, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Khương Nghị, Quách Hàn Tuyết từ từ ngồi xổm xuống rồi chạm vào chiếc ba lô dưới chân!
“Chính là lúc này!”
Ánh mắt hắn lóe lên, vào lúc cô gái vừa cất cung đi và mở khóa ba lô, Khương Nghị liền như một con báo nhỏ lao tới! Lúc ấy, tốc độ hắn cực kỳ nhanh, gần như trong nháy mắt đã đạt đến khoảng cách bốn mét! Đi thẳng đến con Đao Cắt Sọ bên cạnh ba lô và tóm lấy nó...
“Vụt!”
Một tiếng gió bay vù tới cùng với câu nguyền rủa của Quách Hàn Tuyết.
- Ta biết ngươi không tốt bụng như vậy mà!
“Thôi chết!”
Cảm nhận được âm thanh xé toạc không khí trên đỉnh đầu, Khương Nghị ngay lập tức từ bỏ việc lấy vũ khí, rút tay trái đang với về như tia chớp! Nhưng điều khiến Khương Nghị kinh ngạc là tốc độ tấn công của Quách Hàn Tuyết vượt xa dự đoán của hắn, cho dù hắn đã dùng hết tốc lực vậy mà vẫn không tránh kịp đòn phản công điên loạn của cô ta.
Cây cung tổng hợp bằng kim loại cứng đập mạnh vào cánh tay của Khương Nghị khiến hắn không khỏi kêu lên đau đớn một tiếng! Hắn cảm thấy lòng bàn tay như thể bị ô tô cán qua, nhanh chóng dùng tay phải ôm lấy tay trái, nhìn xuống đã thấy toàn bộ bàn tay trái sưng phồng lên trông rất khiếp đảm…
Khương Nghị còn chưa kịp phản ứng lại, Quách Hàn Tuyết đã nhanh chóng đứng dậy rút cung tên, cây cung dài tổng hợp màu đen lại một lần nữa được kéo căng ra hoàn toàn!
“Vút!”
Khương Nghị bị âm thanh xé không khí làm cho kinh hãi. Hắn không ngờ cô gái này thật sự dám bắn tên! Không còn quan tâm đến sự đau đớn ở tay trái, hắn vội vàng lăn người và thoát khỏi mũi tên đoạt mạng trong gang tấc. Mũi tên bắn ra nhanh chóng sượt qua tóc Khương Nghị và cắm mạnh xuống sàn đá hoa cương tạo thành một lỗ nhỏ rồi bật ra. Một mảnh vỡ của nền hoa cương bị bật lên văng mạnh sượt qua má Khương Nghị như một con dao cứa qua, một giây sau chất lỏng nóng hổi từ trên mặt hắn chảy xuống...
Khương Nghị không kịp quan tâm việc đó, chửi lên một câu:
- Ngươi bị sao vậy! Ả khốn thần kinh!
Sau khi chửi rủa một câu, hắn lập tức quay người bỏ chạy, dùng hết tốc lực nhảy ra khỏi phòng và chạy về phía cầu thang!
Quách Hàn Tuyết tức giận bắn một mũi tên về phía hắn, nhưng Khương Nghị lúc này đã đi ra khỏi phòng, mũi tên thép titan hung hãn chỉ có thể trút cơn tức giận của chủ nhân lên khung cửa gỗ!
- Ngươi chạy không thoát đâu!
Tốc độ tay của Quách Hàn Tuyết cực nhanh, vừa bắn tên vừa đuổi theo! Chính cô cũng không ngờ rằng hai mũi tên hoàn toàn không trúng Khương Nghị, trong mắt Quách Hàn Tuyết thoáng hiện lên một tia do dự không thể tin được mình bắn tên không trúng địch...
Có điều khi nhận ra mình bị lừa, Quách Hàn Tuyết không kịp suy nghĩ thêm liền đuổi theo hắn ra ngoài!
Là một vận động viên bắn cung, Quách Hàn Tuyết có thị lực rất tốt, vả lại cũng rất quen thuộc với địa hình ở đây, cho nên dù ở trong không gian tối tăm, cô vẫn có thể bắt được hành tung của Khương Nghị!
Khương Nghị nghe được phía sau truyền đến thanh âm truy đuổi, chỉ có thể chửi rủa một tiếng. Nếu vũ khí không trong tay hắn lúc này, liệu hắn có bị một cô gái dồn vào thế bi thảm vậy không? Song, qua kinh nghiệm ban nãy Khương Nghị đã hiểu thực lực đối phương mạnh cỡ nào, chi bằng chạy trốn trước tính sau, rồi sẽ có cơ hội để rửa nỗi nhục này!