Trên bàn ăn, người một nhà quây quần bên nhau, vui thích thưởng thức lấy trên bàn ăn mỹ thực.
Thiên Nhận Tuyết các nàng ăn vô cùng mỹ diệu, rất thích hưởng thụ thức ăn do phu quân mình chế biến đấy.
Tuy không phải là rất hoàn mỹ, nhưng bên trong là bao hàm yêu thương của Nham Kiều giành cho các nàng.
Bỉ Bỉ Đông từ từ thưởng thức lấy canh sâm, nhưng ánh mắt lại nhìn xem Thanh Liên nơi đó, nàng hiện tại vẫn còn yếu đuối thân thể mềm mại, lười biếng ngồi vào trong lòng Nham Kiều.
Thanh Liên hiện tại đang hưởng dụng lấy từng thìa canh thang do Nham Kiều đưa tới.
Bỉ Bỉ Đông trợn nhìn Nham Kiều một chút, hơi tức giận nói “Thanh Liên chỉ là lần đầu tiên, ngươi không thể nhẹ nhàng với nàng một chút hay sao?”
Nghe vậy, bên cạnh Thiên Nhận Tuyết, Độc Cô Nhạn cùng Thủy Băng Nhi đều dùng khuôn mặt nghiêm túc mà phụ họa gật đầu.
Nhìn giống như Nham Kiều đã phạm một tội lớn tài trời vậy.
“Oan uổng ta đây, dù sao Liên nhi cũng là lần đầu tiên, ta đương nhiên biết khắc chế, nhưng mà...” nói đến đây, Nham Kiều nhìn về trong ngực mình, đang ngoan ngoãn mà uống lấy canh sâm Thanh Liên.
“Các ngươi đừng trách phu quân, cũng là do ta quá kích động, cho nên mới mệt như này mà thôi!” Thanh Liên ánh mắt hơi ngượng ngùng, mỉm cười nói
Loading...
Lúc chiều, Nham Kiều đúng là rất nhẹ nhàng đối với nàng, nhưng nàng sau khi cao trào một lần, lại có chút mê luyến hắn mà nhịn không được!
Từ trên thân Nham Kiều hưởng thụ khoái cảm lần đầu, nàng lại liên tiếp quấn lấy hắn mà đòi hỏi.
“Hừ, dù sao thì vẫn là lỗi của phu quân đây, hắn nếu từ chối thì tỷ làm sao sẽ mệt như bây giờ!”
Thiên Nhận Tuyết vẫn bắt lấy phu quân của mình không thả, một bộ ngạo kiều hừ hừ nói.
Nghe vậy Nham Kiều trợn nàng một cái, một mỹ nhân yêu kiều liên tục hướng về mình nói muốn nữa, hắn làm sao có thể chống cự cho được.
Thanh Liên nhìn hắn khổ cực dáng vẻ, nở nụ cười hạnh phúc rút càng sâu vào lòng hắn.
Hôm nay các tỷ muội thấy nàng vừa mới mất đi lần đầu, đều nguyện ý nhường cho nàng vị trí này đây, phải tận dụng tốt mới được.
Phải biết, trong lôgng ngực Nham Kiều vị trí này, các nàng trước giờ đều trong âm thầm phân chia thời gian mà chui vào đâu.
Cứ như vậy, gia đình sáu người quây quần bên bàn cơm, ngươi một câu, ta một câu, lâu lâu lại truyền đến tiếng cười vui vẻ, bầu không khí hài hòa vô cùng.
Nham Kiều khuôn mặt cũng đều là nụ cười, cuộc sống như vậy thì còn cần gì nữa.
Một tháng sau, Giáo Hoàng Điện.
“Sư phụ, đồ nhi không làm ngươi thất vọng, đã thông qua sinh tử thí luyện quay về!”
Một thiếu nữ màu tóc gần giống với Thiên Nhận Tuyết, nhưng là tóc ngắn uốn lượn ở phần cuối, đang hướng về phía trên cao Bỉ Bỉ Đông cung kính hành lễ.
“Rất tốt, quả nhiên ngươi không làm cho ta thất vọng!"
Bỉ Bỉ Đông hài lòng nhìn xem đồ nhi duy nhất của mình này.
Thiên phú cao, tâm tính thành thục, là một cái tiền đồ bất khả hạn lượng hạt giống.
“Ngươi trở về nghỉ ngơi trước, buổi chiều đến Hồ Tâm Đình tìm ta!"
"Ta từ sư công của ngươi nơi đó lấy được một thứ tốt, đã chuẩn bị cho Na nhi ngươi làm lễ vật, xem như chúc mừng hoàn thành thí luyện!”
“Vâng thưa sư phụ, đệ tử xin cáo lui nghỉ ngơi trước!”
Hồ Liệt Na chăm chú gật đầu, nhưng nội tâm lại âm thầm hiếu kỳ.
Là món đồ gì, mà sư phụ lại phải từ sư công nơi đó lấy tới.
Vừa đi ra khỏi đại điện, trong đầu của nàng không khỏi nhớ tới vị kia khuôn mặt lạnh như băng sư công, nhớ tới lúc nhỏ nàng vẫn còn rất sợ vị này đây.
Trong khi đó, Lạc Nhật Sâm Lâm.
Đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang trên đường tìm kiếm hồn hoàn cho Chu Trúc Thanh cùng Ninh Vinh Vinh, bởi vì hai người này đều đạt đến 30 cấp.
Vì sự kiện xảy ra lần trước, cho nên Đường Hạo cũng hiện thân gia nhập vào đoàn người, mục đích để tiện bề bảo vệ Đường Tam an nguy.
Mà hiện tại, đoàn người này đang đi vào một mãnh độc vụ vô cùng kỳ lạ.
Ban đầu Phất Lan Đức không muốn tiến vào nơi nguy hiểm như vầy, nhưng Đường Tam lại nhất định muốn đi vào xem thử, cho nên mọi người cũng đành tiến vào quan sát.
Nhìn xem độc vụ bên trong sơn mạch, lại nhìn xem có lưỡng khí hoán đổi liên tục, thiên địa linh khí dồi dào vô cùng khung cảnh.
Đường Tam ánh mắt hơi sáng lên, đánh giá thật kỹ xung quanh, âm thầm kinh hãi “Hoàn cảnh nơi này...không phải là tam đại tụ bảo bồn bên trong, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn đây sao?"
"Chính là nó, thật sự quá tốt!”
“Tiểu Tam, cái gì là Băng Hỏa lưỡng nghi nhãn?”
Đường Hạo quan sát xung quanh, hướng về nhi tử hỏi.
Nhìn xem nhi tử kinh hãi đến như vậy, hắn đều chưa bao giờ nghe cái tên này.
Mọi người còn lại cũng hiếu kỳ, bởi vì hoàn cảnh xung quanh nơi đây quá huyền diệu, đẹp đến mức làm mở rộng sâu tầm mắt của bọn hắn.
Thế là Đường Tam giải thích cho bọn hắn như thế nào gọi là tụ bảo bồn, như thế nào gọi là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, rồi lại là bên trong sẽ có những cơ duyên gì.
Nghe xong Đường Tam kể như vậy, Đường Hạo cùng Phất Lan Đức bọn người đều âm thầm kinh hãi, trên đời này lại còn có phong thủy bảo địa tốt như vậy?
“Theo như con nói, thì bên trong nhất định sinh trưởng vô số thiên tài địa bảo hiếm có, thậm chí có cả trong truyền thuyết tiên phẩm dược thảo cũng không phải hiếm lạ!”
Ngọc Tiểu Cường khuôn mặt mang theo sợ hãi, lại mang theo hưng phấn, kích động nói.
“Đúng vậy, hoàn toàn có thể xuất hiện tiên phẩm dược thảo!"
"Bởi vì tại những hoàn cảnh như thế này, bình thường thảo dược là không thể nào sinh trưởng, chỉ có những đặc thù thảo dược mới có tư cách tại đây hấp thu thiên địa linh khi mà phát triển mà thôi!” Đường Tam hưng phấn giả thích, ánh mắt có chút phát sáng mà thu hết vào mắt khung cảnh tuyệt mỹ nơi đây.
“Tê… tiên thảo, đây không phải là tại đấu giá hội lần trước, người của Võ Hồn Điện đem ra sao?"
"Đó chính là trong truyền thuyết chí bảo!” Triệu Vô Cực khiếp sợ nói.
“Là có thể đề thăng hồn lực, tăng cao tư chất tiên thảo chí bảo…nhanh, chúng ta mau tiến vào tìm kiếm lấy a" Mã Hồng Tuấn nghe vậy, gấp rút nói.
Đái Mộc Bạch bọn người cũng hô hấp thô trọng, hiển nhiên đã nghĩ tới tràng cảnh thu được tiên thảo sau đó phục dụng rồi đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
Đường Hạo cũng ánh mắt sáng lên, con trai hắn thứ ba vòng một trăm năm hồn hoàn luôn là nổi canh cánh trong lòng của hắn, nếu thu được tiên thảo loại này dược liệu, tất nhiên có thể bù đắp lại phần nào thiếu hụt to lớn này.
Nhưng chưa kịp để bọn hắn đi vào tìm kiếm lấy, một giọng nói khàn khàn từ bên trong đã vang lên.
“Kiến thức của tên nhóc nhà ngươi đúng là nhiều!"
"Đều đoán được chính xác nơi đây lai lịch, tuy nhiên đáng tiếc rằng nó đã có chủ”
Đường Hạo bọn người nghe vậy, tập trung chú ý tới người vừa đi ra từ bên trong.
“Độc Đấu La, Độc Cô Bác” Ninh Vinh Vinh kinh hô.
Nàng là công chúa của Thất Bảo Lưu Ly tông, từ nhỏ đã nhiều lần được phụ thân mang đi Thiên Đấu hoàng cung, cũng vô tình nhìn thấy Độc Cô Bác một vài lần.
Mọi người còn lại đều lấy lại tinh thần, nhìn xem âm trầm đứng tại đó Độc Cô Bác, đều theo bản năng lùi lại một bước.
Dù sao thì, Phong Hào Đấu La vẫn là một cái gì đó không thể chạm đối với bọn hắn vào lúc này.
Ngay cả Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực đều e ngại vô cùng, chứ đừng kể đến Oscar, Chu Trúc Thanh bọn người trẻ tuổi.
Duy chỉ có Đường Hạo khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh.
“Một tên 92 cấp Phong Hào sao?"
"Tuy bản lĩnh dùng độc có một chút ý tứ, nhưng vẫn còn kém xa lắm!”
Nghe giọng nói bình tĩnh của hắn, Đường Tam bọn người mới thở dài một hơi.
Vừa rồi hơi lo lắng nên bọn hắn quên mất, phía bên mình cũng có một Phong Hào Đấu La, mà lại là 96 cấp Siêu Cấp Đấu La tồn tại.
So sánh với 92 cấp Độc Cô Bác, thì hơn xa mấy con phố đâu.
Nghĩ tới đây, bọn người Ngọc Tiểu Cường lập tức thần sắc tự tin trở lại, phản phất thiên tài địa bảo phía bên trong lập tức đều sẽ vào tay bọn hắn vậy.
“Ồ, thì ra là đỉnh đỉnh đại danh Hạo Thiên Đấu La, Đường Hạo!"
"Không biết ngươi tiến đến nơi này vườn thuốc của lão phu, là có chuyện gì không?"
"Nếu không có, thì tốt nhất nên rời đi, để tránh xung đột không cần thiết” Độc Cô Bác quan sát một chút Đường Hạo, sau đó nhàn nhạt nói.
Trong giọng nói không có bất cứ một chút gọi là lo lắng hay sợ hãi gì cả.
“Hạo Thiên miện hạ, nơi đây rất có thể tồn tại tiên thảo trân quý"
"Nếu có thể đạt đến, chúng ta có thể rất nhanh bù đắp lại thiếu hụt cho hồn hoàn thứ ba của tiểu Tam”
Ngọc Tiểu Cường nghe vậy, nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.
Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn liên tục gật đầu phụ họa, bọn hắn còn muốn dựa vào tiên thảo để tăng cao thực lực, về sau trả mối thù phế mệnh căn của Thủy Hồ sơn trang đâu.
Mà Triệu Vô Cực, Phất Lan Đức bọn người thì im lặng quan sát, dù sao thì chuyện này đã dính líu đến Phong Hào cấp bậc, không phải bọn hắn có thể xen vào.
Đường Tam nghe sư phụ nói vậy cũng gật đầu phụ họa, hắn đã rất gấp rút muốn bù lại thiếu hụt từ đệ tam hồn hoàn mang lại, cho nên không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Độc Cô Bác nghe Ngọc Tiểu Cường nói, ánh mắt hiểm ác nhìn Ngọc Tiểu Cường cái tên này chăm chú.
Một tên nho nhỏ 29 cấp Đại Hồn Sư, lại dám đánh vườn thuốc của hắn chủ ý?
Mặc dù hiện tại nơi này thuộc về Nham Kiều miện hạ, nhưng cháu gái của hắn Độc Cô Nhạn hiện tại đã là nữ nhân của vị kia rồi a.
Đây không phải mang ý nghĩa, Ngọc Tiểu Cường tên này cũng đang đánh chủ ý tài bảo của cháu gái mình sao?
Thân là hộ cháu cuồng ma Độc Cô Bác nào có thể nhịn, 92 cấp hồn lực ép về phía Ngọc Tiểu Cường cái này tên không biết sống chết.
Mà lấy 92 cấp Phong Hào áp lực, 29 cấp Ngọc Tiểu Cường làm sao có thể chống lại.
Hắn bị ép đến khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi cùng kinh hoàng.
Nhưng may mắn cho hắn, Đường Hạo đã đi tới phía trước, giúp chặn lại áp lực.
Nhìn xem thở hổn hển Ngọc Tiểu Cường, Triệu Vô Cực cùng Đái Mộc Bạch bọn người trong lòng khinh thường.
Ngươi một tên chỉ có 29 cấp Đại Hồn Sư, lại dám xen vào cuộc nói chuyện của hai Phong Hào Đấu La.
Không biết nên nói ngươi gan mập, hay nên nói ngươi thiếu não đây.
“Độc Cô Bác, ngươi đã có thể tu luyện tới Phong Hào, như vậy chắc chắn cũng phải hiểu được đạo lý duy nhất tại đại lục này đúng không?” Đường Hạo nhìn xem Độc Cô Bác, giọng nói nhàn nhạt cùng tự tin!
Trên thân 96 cấp hồn lực kinh khủng tuôn trào mà ra, cường thế ép về phía Độc Cô Bác, sau đó mang đầy tự tin mà quay về con trai của mình nói.
...
Ps: Nếu các bạn thích truyện của tác, và có ý định muốn ủng hộ tác thêm một chút động lực, thì tại đây nha!
VietinBank: 109874497616
CAO THANG AN