Ta quay đầu lại:
- Thịnh Hàm phu nhân à! Người cũng nên đi theo chúng ta một chuyến! Lần này đưa đến trước mặt Ngô trưởng lão xử lý đứa con trai hỗn láo, vong ơn phụ nghĩa phế vật này của người chắc chắn là bị nghiêm trị đấy! Ngươi vẫn là nên đi theo nhìn xem hắn bị chúng ta xử lý thế nào? Hơn nữa....
Nói đoạn ta nhìn từ trên xuống dưới cơ thể xinh đẹp và hấp dẫn của Thịnh Hàm phu nhân mà cười nói:
- ...Biết đâu người lại có thể cứu về cho con trai mình một mạng!
Thịnh Hàm phu nhân trong lòng không yên, mặc dù không hiểu hàm ý trong câu nói của ta nhưng vì lo cho nhi tử vẫn là cùng ta tiến đến nghị sự đường..
Sau khi đám người chúng ta ra mắt Ngô trưởng lão cùng Anh Thư phu nhân thì ta đẩy Triệu Khang ra phía trước mà nói:
- Ngô trưởng lão! Người xem cái tên súc vật này được ta liều mình cứu mạng vậy mà vong ân phụ nghĩa, hiện tại lại còn muốn ám hại ta, dám dối trên lừa dưới để giành giật công lao xin người hãy xử lý hắn!
Ngô trưởng lão ở phía trên cao nhìn xuống thở dài, tức giận:
- Triệu Khang! Lời của Diệp Thần nói có phải là thật không? Tại sao ngươi lại có thể làm ra hành động vô sỉ như vậy?
Triệu Khang bò tới trước mặt Ngô trưởng lão mà chỉ tay về phía của ta nói:
Loading...
- Ngô trưởng lão! Xin người hãy làm chủ cho ta! Diệp Thần! Cái tên phế vật này hoàn toàn nói lời bịa đặt! Hắn muốn hãm hại ta! Ngô trưởng lão! Người không lẽ lại tin lời một tên phế vật mất hết tu vi như hắn có phải hay không?
Chát!
Ngô trưởng lão dang tay tát vào mặt của Triệu Khang một cú đau đớn khiến hắn trợn mắt mà tức giận nói:
- Hồ đồ! Lão phu làm việc còn cần ngươi chỉ dạy à? Không nhìn lại bản thân mình xem bị người ta xách như xách gà đến gặp ta mà còn chỉ tay nói người ta là phế vật! Nếu Diệp Thần là phế vật thật vậy cái thứ vô dụng như ngươi được tính là cái thứ cặn bã gì mau nói cho ta biết?
Triệu Khang đưa tay lên má cảm nhận nỗi đau của mình rồi nhìn về phía ta có điều tỉnh ngộ mà nói:
- Ta... Ta... Không thể nào! Diệp Thần hắn rõ ràng là đã vì bảo vệ cho ta thoát ly mà bị Lữ Trí đâm kiếm xuyên người. Hắn có thể bị mất hết tu vi, không chết trở về đã là may mắn. Hiện tại rõ ràng đã trở thành một phế vật luyện khí tầng một vì sao lại có thể lợi hại như vậy?
Ta nhếch mép mà nói:
- Ồ! Triệu Khang! Ngươi cũng đã thừa nhận rằng bản thân được ta bảo vệ mà thoát ly à! Cái tên vong ân bội nghĩa nhà ngươi hiện tại còn muốn chối tội?
Ở phía trên cao Ngô trưởng lão cũng đập bàn mà tức giận:
- Khốn kiếp! Triệu Khang! Ngươi đã biết tội của mình chưa?
Triệu Khang hốt hoảng ngồi bệt xuống. Hắn sợ hãi. Vừa rồi trong lúc nhìn vào mắt ta hắn nhìn thấy một tia sáng màu xanh, có cảm giác hắn không thể giữ lại được bí mật trong lòng mà lỡ lời nói ra sự thật. Hiện tại hối hận đã muộn. Hắn liên tục lắc đầu:
- Ngô trưởng lão! Cái này... Ta... Ta....
Đoạn hắn quỳ xuống, dập đầu liên tục:
- Đây toàn bộ là hiểu lầm! Ngô trưởng lão! Xin người tha cho ta! Tha cho ta! Không phải là ta mang thần dược về đã đưa cho người rồi sao? Ta cũng biết là thần dược này rất có tác dụng với bệnh tình của ngài nên đã đưa riêng cho ngài! Xin ngài hãy tha cho ta! Tha cho ta!!!
Ta hừ lạnh rồi mỉm cười nói:
- Ngô trưởng lão! Những gì tên Triệu Khang này nói có phải là sự thật?
Ngô trưởng lão run rẩy bất ngờ giơ tay lên tát một cú như trời giáng vào mặt của Triệu Khang khiến hắn ngã ngửa ra tức giận nói:
- Triệu Khang! Ngươi vong ơn bội nghĩa với Diệp Thần còn lôi ta vào việc này! Thật quá hồ đồ! Có tin ta bây giờ lập tức đuổi ngươi khỏi tông môn hay không?
Triệu Khang bị đánh đau nhưng nghe Ngô trưởng lão nói vậy thì vô cùng sợ hãi mà quỳ lạy:
- Ngô trưởng lão! Ta biết sai rồi! Tha cho ta! Xin ngài hãy tha cho ta!
Thịnh Hàm phu nhân nhìn thấy con trai bị trách phạt cũng vội vàng quỳ xuống:
- Ngô trưởng lão! Xin người hãy tha cho Khang Nhi! Hắn còn trẻ tuổi, tương lai rộng mở phía trước! Tuyệt không thể nào bị trục xuất khỏi tông môn được! Van xin ngài!
Ngô trưởng lão vuốt ve chòm râu:
- Việc này nếu muốn tha thứ các ngươi hãy hỏi Diệp Thần xem hắn có tha tội cho các ngươi không?
Triệu Khang chỉ tay về phía ta mà nói:
- Ngô trưởng lão! Người có nhầm không? Tại sao chúng ta lại phải van xin một phế vật ngưng khí kỳ như hắn?
Rầm!
Chỉ thấy trong chớp mắt ta đã tiến tới trước mặt của Triệu Khang mà nhấc hắn lên:
- Nhãi ranh! Ngươi vẫn còn không hiểu hay sao? Bản công tử đây chính là thiên tài tuyệt thế có thể tay không khống chế phế vật như ngươi không chịu nổi một kích. Có tin ta hiện tại lập tức phế đi tu vi của ngươi biến ngươi thành một phàm nhân không thể tiếp tục tu luyện được nữa hay không?
Triệu Khang nghe vậy thì sợ hãi mà Thịnh Hàm phu nhân ở bên cạnh thì càng là run rẩy mà quỳ xuống:
- Diệp Thần! Xin cậu hãy tha cho con trai ta! Nó không thể bị phế thành phàm nhân được! Nếu Khang Nhi bị phế thành phàm nhân, bị trục xuất khỏi Chính Dương Tông, gia tộc của ta sẽ lập tức bị đi xuống không thể vãn hồi!
Ta nhìn về phía của Thịnh Hàm phu nhân xinh đẹp đang dập đầu bên dưới mà mỉm cười:
- Ồ! Nhưng mà ta cứu mạng của hắn, hắn lại vong ơn phụ nghĩa ám hại ta như vậy! Tên phế vật rác rưởi này còn không phải do một người mẹ như nàng dạy dỗ hay sao? Hiện tại ngươi lại muốn ta tha cho hắn, vậy tốt thôi, ngươi phải thay thế hắn chịu phạt. Dùng thân thể của mình làm cho bản thiếu gia thỏa mãn! Ngươi thấy thế nào?
Thịnh Hàm phu nhân nghe ta nói vậy thì cơ thể nảy nở run rẩy. Cặp vú lớn phía trước rung rinh, bờ ngực phập phồng chỉ về phía ta:
- Diệp Thần! Ngươi là đồng môn với Khang Nhi! Từ nhỏ đã luyện tập cùng nhau. Khang Nhi luôn kính trọng ngươi là một anh hùng trượng nghĩa, bản thân nương cũng vô cùng quý mến ngươi! Làm sao ngươi có thể có suy nghĩ này! Ta... Là mẫu thân của Khang Nhi! Làm sao có thể cùng với huynh đệ của con trai làm ra những việc đại nghịch bất đạo đó?
Ta bóp cổ của Triệu Khang mà ghì xuống:
- Ta cũng không có bắt ép ngươi! Chẳng qua là cho ngươi cô hội mà thôi! Nếu ngươi đã không trân trọng vậy đứa con này của ngươi ta cũng không cần giữ lại nữa!
Bị ta nhấn xuống đất ghì mạnh, chuẩn bị phát công phế đi tu vi. Triệu Khang liên tục la hét:
- Không! Diệp Thần! Tha cho ta! Ta không muốn! Mẫu thân! Xin người cứu con! Cứu con!
Ta hướng về phía của Thịnh Hàm phu nhân mỉm cười:
- Ha ha ha ha! Thịnh Hàm phu nhân! Ngay bây giờ ta sẽ phế hắn rồi đá đít hắn ra khỏi tông môn, xin chúc mừng gia tộc ngươi từ nay về sau xuống dốc không ngóc đầu dậy nổi!
Bàn tay ta đưa xuống từ từ trong sự hoảng sợ của Triệu Khang, quả nhiên một âm thanh hốt hoảng không kìm được vang lên:
- Dừng tay!
Thịnh Hàm phu nhân tiến lại, quỳ gối trước ta:
- Diệp Thần! Là Khang Nhi sai! Vong ân phụ nghĩa với ngươi tội thật đáng chết! Phận làm mẹ như ta cũng phải chịu trách nhiệm! Xin ngươi... Tha cho hắn một lần! Nương... Nương nguyện vì hắn mà trả giá hết thảy, làm cho ngươi hài lòng, có được hay không?
Nói xong thì nàng bò lại gần ta, áp mặt vào hạ bộ của ta mà cọ cọ khuôn mặt xinh đẹp qua lớp quần khiến ta không kìm được mà cương cứng hết cả lên. Nàng ngẩng đầu nhìn ta:
- Diệp Thần! Xin hãy tha cho Khang Nhi! Gia tộc ta không thể xuống dốc được! Ta vì con, vì gia tộc của mình sẵn sàng đánh đổi tất cả, ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh mà ngươi muốn!