Ban đêm, ngọn đèn lóe lên, đèn nê ông đủ mọi màu sắc làm cho thành thị bịt kín một tầng mông lung sắc màu uyển chuyển hàm xúc, mập mờ hơi thở bất an.
Thành phố Tân Hải, trên đường phố qua lại không dứt, xe cộ uyển chuyển kéo dài như xà.
Một chiếc xe việt dã khổng lồ, bắt mắt chạy trong dòng xe lưu thông đó, lái xe chính là một cô gái xinh đẹp chói mắt, tóc ngắn, mắt to, đang mặc lục sắc quân trang, trên khuôn mặt đẹp đó thêm một phần anh khí, quanh thân cuồng dã tùy ý tung bay.
Cô gái lái xe tên Tô Trần, là tham mưu trưởng lục chiến quân của đoàn quân sự mười bảy.
Tô Trần, tổ mẫu xuất thân từ giới xã hội thượng lưu Anh quốc, tổ phụ là thủ lĩnh quân sự nổi danh của quốc nội, vì thế trên người Tô Trần có một phần tư huyết thống Anh quốc, nàng từ nhỏ ở bên người tổ mẫu lớn lên, tốt nghiệp ở Sandhurst học viện quân sự hoàng gia Anh quốc, bởi vì gốc gác ở Trung Quốc, vì thế sau khi học thành đã về nước.
Tối nay, Tô Trần ánh mắt nhu hòa, con ngươi như quang nhiệt liếc qua túi hàng hóa được đóng gói tinh xảo nằm ở chổ ngồi bên cạnh người lái, bên trong là nàng vừa mới mua bộ nội y sexy, nàng định ở lại cùng bạn trai vượt qua một đêm cuồng dã.
Tô Trần mặc dù lớn lên ở Anh quốc, nhưng trong xương lại có truyền thống năm ngàn năm của Trung Hoa, tuy rằng hai mươi sáu tuổi, vẫn là một xử nữ.
Ở đêm nay, nàng muốn trước sau một lần tự mình kết liễu tầng lá mỏng kia….
Bởi vì mấy ngày nữa chính là ngày nàng cùng Tiêu Duệ kết hôn, hắn là mẫu người chuẩn lão công của nàng, nàng muốn cho Tiêu Duệ kinh hỉ một chút.
Mỗi lần lửa tình đến thời điểm mấu chốt, thì cô tỉnh táo và kiểm soát được luôn hô ngừng, thực sự là làm khó Tiêu Duệ, cũng không biết khi về hắn đã tắm bao nhiêu nước lạnh, bởi vậy nàng càng yêu người nam nhân kia hơn, hắn luôn trân trọng yêu thương cô, là người bạn người chồng suốt đời của nàng. (hix đoạn này edit theo ta hiểu có chém chút đỉnh ^^)
Loading...
Tô Trần, vừa nghĩ tới Tiêu Duệ, khuôn mặt thật hạnh phúc…..
Rất nhanh có thể nhìn thấy hắn, gia tăng chân ga, xe lao đi như mũi tên rời cung mạnh mẽ bắn ra ngoài….
Khu Bích thủy lục, là nơi kẻ có tiền nghĩ dưỡng, ở đây có khu biệt thự, Tiêu Duệ cùng Tô Trần liền mua một ngôi nhà ở chỗ này.
Bởi vì muốn cho Tiêu Duệ một kinh hỉ, nên Tô Trần đem xe dừng ở trong một góc xa, tâm tình sung sướng xuống xe, trong tay dẫn cầm theo cái túi đựng nội y sexy, hướng biệt thự đi đến.
Lầu hai, bên trong tân phòng của bọn họ có ngọn đèn dầu sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trần giãn ra, đôi mắt to trong sáng có thần, lấp lánh như ánh sao trên bầu trời, khóe môi vẽ ra nụ cười mê người, nghĩ đến chuyện khuya hôm nay sẽ phát sinh, trong lòng của nàng vừa chờ đợi vừa khẩn trương.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, Tô Trần mở cửa, tim đập chậm rãi gia tốc, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, chuẩn bị lên lầu cho Tiêu Duệ một kinh hỉ, thế nhưng nàng nhìn thấy cái gì?
Một đôi giày cao gót màu đỏ mảnh….
khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trần như bị tát một bạt tay, trong nháy mắt thương trắng như tờ giấy, bộ nội y sexy trong tay chậm rãi chảy xuống đến trên mặt đất, hô hấp của nàng dồn dập lên, con ngươi bị lây cuồng nộ, thân thể nhanh chóng chống đở không nổi….
Tiêu Duệ, ngươi đối xử với ta như vậy sao? Còn mấy ngày nữa là chúng ta kết hôn, ngươi như vậy mà đối đãi với ta?
Chẳng lẽ làm như Tô Trần là dễ bị khi dễ phải không?
Thân thể của nàng chạy như bay lên lầu, thân hình bất ổn, thế nhưng ánh mắt sắc bén như một cây đao, sát khí bắn ra bốn phía, lòng bàn tay nắm chặt, thang lầu ngắn như vậy mà lúc này dài như đường trường…..
Lầu hai, trên sàn nhà được xây theo kiểu Pháp, nội y nam nhân, nữ nhân, lẫn lộn hỗn hợp cùng một chỗ, nàng giận quá hóa cười, con ngươi sâu không lường được, chậm rãi đẩy ra tân phòng sắp kết hôn của nàng, đi vào.
trên giường ngủ rộng thùng thình xa hoa Tiêu Duệ trần truồng nửa người, trên gương mặt đẹp trai một mảnh an tường, lúc này đang chìm đắm trong mộng đẹp của chính mình.
Mà cô gái, Tô Trần ngây ngẩn cả người, cô gái này là bạn tốt của nàng, Kiều Nam…
Kiều Nam là người bạn thân duy nhất ở trong nước của nàng, nàng vẫn hay giới thiệu cho Tiêu Duệ, mà bây giờ cô gái này lại bò lên giường lão công của nàng, nàng thực sự không biết nên khóc hay nên cười….
Tô Trần bỗng nhiên bình tĩnh, chết lặng, xoay người ngồi vào trên ghế sa lon bên trong gian phòng, một khẩu súng lục màu đen chớp mắt rơi vào trên tay, nàng nhẹ nhàng thưởng thức, vật này học thật tốt a, súng của nàng luôn luôn là bách phát bách trúng.
Trong phòng tiếng vang rất nhỏ kinh động người ngủ trên mặt đất, Kiều Nam, nàng mở mắt ra xoa xoa đầu, đau quá a, đây là di chứng của uống rượu, ngước mắt quét một vòng gian phòng, há to miệng, cảm nhận được đỉnh đầu ngay phía truóc tầm mắt có gì vừa lướt qua, rất nhanh quay lại đầu.
“A, Trần Trần.”
Kiều Nam nói xong, phát hiện có cái gì đó không đúng, trên người mình một mảnh vải cũng không có, đưa tay lên, lôi y phục che ở trước mặt, khẩn trương kêu lên: “Trần Trần, ngươi hãy nghe ta nói?”
Lúc này người trên giường giật mình, Tiêu Duệ xoay mình mở mắt ra, kia hắc đồng chói mắt lóe sáng, rất nhanh quay đầu nhìn phía bên này, chỉ thấy Kiều Nam thân thể trần truồng, lúc này thất kinh dùng y phục ngăn trở mình lại, mà Tô Trần, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, kia con ngươi sâu triệt hận ý, khóe môi thật lạnh đến cả xương cũng lạnh.
“Trần Trần? Ngươi nghe ta giải thích?” Tiêu Duệ lập tức hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, cử động nửa người vội vàng mở miệng muốn giải thích.
Đáng tiếc Tô Trần căn bản không để cho hắn cơ hội, súng trong tay, một mặt lãnh lệ nhắm vào hắn, cười nhạt đứng lên: “Tiêu Duệ, ngươi biết không? Đạn bắn vào phía trên trái cách tim 0. 5 cm đi xuyên qua, sẽ không chết, nhưng sẽ đau thấu xương, cả đời không thoát khỏi đau được, ta muốn ngươi cả đời nhớ kỹ, nữ nhân là không thể lừa dối.”
Nói xong, ngón tay khẽ động cò súng, liền 0. 01 phân cơ hội cũng không cho người khác, vẫn ngồi dưới đất, Kiều nam trong thời gian nhanh nhất đứng lên xông lại, muốn ngăn cản Tô Trần bóp cò súng, bởi vì lực đánh vào quá lớn, khẩu súng lệch phương hướng, mà lúc này.
Tô Trần bóp cò súng, kia đạn bắn thủng không phải Tiêu Duệ, cũng không phải Kiều Nam, mà là tự mình trái tim….
Thế nhưng cùng thời khắc đó, tiếng súng lại vang lên, lúc này đây đạn bắn thủng chính là Kiều Nam trái tim, thân thể Tô Trần chậm rãi ngã xuống, lạnh lùng cười: “Kiều Nam, vốn có ta chỉ nghĩ là giáo huấn hắn một chút, thế nhưng ngươi đã phá hủy ba người chúng ta ….”
Kiều Nam thân thể mệt mỏi gắng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, vết máu tràn ra hết trên sàn nhà, tượng một đóa hoa anh túc nở rộ.
“Tô Trần, không phải như ngươi nghĩ, chúng ta chỉ là uống rượu, Tiêu Duệ không có phản bội ngươi.”
nam nhân trên giường, trong con ngươi chứa đựng tuyệt vọng đến hủy thiên diệt địa, chạy tới, ôm chặt thân thể Tô Trần, điên cuồng kêu lên: “Tô Trần, ngươi đừng làm ta sợ, tất cả đều là lỗi của ta, Tô Trần, van cầu ngươi tha thứ, ta không nên uống rượu, Tô Trần, cầu van ngươi.”
Tô Trần cố sức vươn tay lên, đầu ngón tay của nàng xanh nhạt, nhưng dính máu của chính mình, lộ ra mỹ lệ khác thường, nhẹ nhàng chạm lên mặt của Tiêu Duệ, con ngươi đen nhánh tràn đầy thống khổ, như vậy sâu như vậy quấn quýt, một khắc cũng không nháy mắt, tựa hồ muốn đem dung nhan như vậy thật sâu khắc ở trong đầu.
Nàng gằng từng chữ mở miệng: “Tiêu —— duệ, mặc dù —— dạng —— này, ta cũng không thể tha thứ ngươi, bởi vì ta —— trong —— mắt —— không —— chứa —— dù —— hạt — cát!”
Nói xong đầu nghiên một cái, tay buông xuống, ánh mắt chậm rãi khép lại, khóe môi là vẻ cười băng lãnh, thật giống như châm chọc Tiêu Duệ, mà trên gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Duệ còn lưu lại rõ ràng huyết thủ ấn, trên đôi mắt hắc đồng to đẹp tràn đầy sóng to gió lớn, thời gian vào giờ khắc này như ngừng lại.
Mà một bên Kiều Nam, sắc mặt như tro tàn, môi chậm rãi mất đi huyết sắc, nhìn Tô Trần chết đi, nàng dùng sức nhìn một lần cuối cùng, trong lòng nhẹ lẩm bẩm.
“Tô Trần, nếu có kiếp sau, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa trả lại đây hết thảy…….”