Chu Phàm cố gắng nháy một bên mắt. Tường nhà được xây dựng bằng bùn đất và cỏ khô trộn lẫn với nhau chỉ có duy nhất một ô cửa sổ nhỏ. Từ ô cửa sổ đó ánh sáng chiếu rọi vào trong phòng, cửa sổ từ trên mái nhà cũng có ánh sáng trắng rọi xuống. Hai chùm ánh sáng giao nhau làm hiện lên đám bụi bặm dập dờn trong ánh sáng.
Nhưng phần lớn các chỗ trong phòng lại chỉ là một mảnh tối đen, đen đến nỗi không nhìn thấy bất cứ vật gì.
Chu Phàm vẫn cảm thấy đầu óc mình có chút mê man. Hắn đã đi vào thế giới này được ba ngày rồi nhưng vẫn có chút chưa hiểu rõ tình hình của thế giới này.
Hắn chỉ biết cỗ thân thể này có tên trùng với Chu Phàm, “cha mẹ” của hắn ban đêm mới làm việc trở về. Mà sở dĩ hắn nằm trên giường là bởi vì đầu hắn bị thương. Hắn mơ mơ hồ hồ biết được điều này từ trong miệng của đôi vợ chồng kia.
Cũng may là như thế, nên khi lần đầu tiên Chu Phàm tỉnh lại có thể thoái thác nói mình đã quên hết mọi chuyện. Nếu không lúc Chu Phàm đối mặt với “cha mẹ” của cỗ thân thể này mà hắn lại không có bất kỳ trí nhớ gì liên quan đến chủ nhân trước thì hắn thật sự không biết nói gì cho phải.
Vì để tránh bị hoài nghi, ba ngày này Chu Phàm thậm chí còn không dám nói nhiều. Ban đêm, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe “cha mẹ” nói chuyện, nhưng tiếc rằng, người cha mặc bộ quần áo nông dân kia lại là một người trầm mặc, ít nói, bởi vậy lời thoại giữa "cha mẹ" chỉ lác đác có mấy câu, có thể đếm được. Chu Phàm tạm thời không thể từ đó đạt được quá nhiều tin tức hữu dụng.
Chu Phàm giãy giụa ngồi dậy, vừa mới ngồi dậy trên mặt hắn liền lộ ra vẻ thống khổ. Hắn đưa tay trái lên ôm trán, đầu hắn lúc này giống như bị kim đâm vậy.
Độ ấm của tay hắn rất thấp vì thế mà một cảm giác lạnh băng thuận theo đó lan ra khắp trán, khiến cho cảm giác đau đớn như bị kim châm kia giảm bớt không ít.
Lại qua một hồi, cảm giác đau đầu đã giảm hầu như không còn.
Tay của Chu Phàm lại thuận theo trán sờ lên đỉnh đầu nhưng trên đó lại không có một sợi tóc nào cả, rõ ràng là đầu trọc. Tay hắn đưa dần dần rồi chạm đến một vết sẹo dài bằng một ngón tay ở đằng sau đầu.
Loading...
Hắn không thấy vết sẹo đó nhưng lại có thể từ trong cảm giác của bàn tay cảm giác được vết sẹo lớn hơn sợi tóc một chút, nếu không phải cẩn thận sờ vuốt thì không thể nào phát hiện ra.
Sao lại bị thương?
Chu Phàm còn không rõ lắm nhưng nếu không phải bị thương thì linh hồn hắn cũng không vào trong thân thể này được và tất nhiên là hắn cũng sẽ chết.
Chu Phàm buông tay, xốc cái màn màu vàng đậm được dệt bằng sợi gai ở trước giường lên. Không có sự cản trở từ cái màn, ánh mắt hắn trở nên rõ ràng hơn chút. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Chu Phàm có thể nhìn thấy những đồ gỗ đơn sơ trong phòng, hắn khẽ nhíu mày.
Những thứ này càng khiến Chu Phàm khẳng định mình đang ở trong hoàn cảnh tương đối nghèo khó, chỉ là trong phòng thực sự quá tối. Khi màn đêm buông xuống, hắn còn có thể nhìn thấy ngọn đèn mà “cha mẹ” hắn châm lên.
Bất quá Chu Phàm lại không quá khẳng định. Mấy ngày nay, hắn nằm trên giường, đầu óc mê muội, ý thức lúc nào cũng mơ mơ màng màng, rất ít khi có thời gian tỉnh táo vào ban ngày, thường thường toàn là tỉnh lại được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
Tới hôm nay, Chu Phàm lại nhìn được khá nhiều thứ. Hắn nhìn những chỗ trong phòng mà tia sáng không chiếu tới được. Những chỗ tối tăm đó như bị nhuộm đẫm bởi màu đen từ lọ mực nước bị đổ. Đầu của hắn bắt đầu run lên từng đợt.
Hắn đang sợ, dường như trong mảnh không gian tối đen đó đang có đồ vật đáng sợ gì đó dòm ngó hắn, dường như có thể đột nhiên xông tới tổn thương hắn vậy.
Cảm giác sợ hãi này không có cách gì có thể diễn tả. Chu Phàm cười gượng, hắn tiếc mạng, bất quá bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp nên cho tới nay hắn chưa bao giờ là người nhát gan. Nhưng thân thể lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ việc trọng sinh đến cỗ thân thể này mang đến tác dụng phụ?
Ba ngày qua, Chu Phàm đã thử không ít lần, chỉ cần hắn yên lặng nhìn chăm chú vào bóng tối trong phòng thì sẽ có cảm giác đó ngay lập tức.
Hoặc cũng có thể đây là do hoàn cảnh u ám ảnh hưởng tới tâm tình của hắn mà tạo ra cảm giác như vậy. Chu Phàm lắc đầu, hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà là thử đứng dậy.
Hai chân của Chu Phàm như muốn nhũn ra. Hắn phải thử rất nhiều lần mới có thể đứng lên được. Hắn bước về phía trước một bước, nhưng lại suýt chút nữa bị ngã xuống đất, vất vả lắm mới giữ được cân bằng, tiếp tục đi về phía trước. Những bước chân của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo như là vừa mới uống rượu say.
Đợi Chu Phàm vượt qua bậc cửa đi tới cửa chính thì đầu hắn lúc này đã đầy mồ hôi.
Hắn xuyên qua ánh sáng yếu ớt, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa gỗ, cửa không bị khóa nên lập tức bị đẩy ra.
Ánh sáng chói chang ở bên ngoài lập tức chiếu vào, Chu Phàm híp mắt mới thích ứng được tia sáng mãnh liệt này.
Trời trong xanh như mới rửa, từ trong dãy nhà bằng bùn đất mơ hồ truyền tới âm thanh gà gáy chó sủa.
Mượn ánh sáng từ bên ngoài, Chu Phàm cúi đầu thấy rõ quần áo trên người mình. Đây là một chiếc áo màu nâu vừa thô ráp vừa ngắn vừa chật. Chỉ sợ quần áo may thủ công trong xã hội hiện đại cũng không thô ráp đến thế này.
Chu Phàm đứng được một lúc đã cảm thấy hơi mệt, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống bậc cửa.
Hiện tại là ban ngày, bầu không khí trong thôn có vẻ hơi yên tĩnh. Hắn ngồi trọn vẹn một tiếng đồng hồ, mới có mấy người đi qua trước người hắn. Mấy người kia, phần lớn đều mặc áo vải thô ngắn, trên tay cầm theo chiếc cuốc làm nông. Bọn họ thấy sắc mặt Chu Phàm có chút đờ đẫn thì chỉ cười với Chu Phàm, Chu Phàm cũng nở nụ cười đáp lại.
Nhưng sau khi những người kia đi thì Chu Phàm mới hít một hơi dài. Bởi cách ăn mặc của những người kia đã nói cho hắn một sự thật mà hắn đã đoán được từ sớm: Hắn đã không còn ở thế giới hiện đại mà đã đến một thế giới cổ đại.
Bất quá Chu Phàm cũng không lo nghĩ nhiều. Kiếp trước, sau khi em gái và bà nội mất, hắn trả thù xong thì hắn cũng đã không còn lo lắng gì nữa. Với hắn mà nói, rời khỏi thế giới không còn gì quyến luyến cũng không phải là một chuyện lớn.
Chỉ là, đây là triều đại nào?
Bằng tri thức lịch sử ít ỏi của Chu Phàm thì hắn khó mà phán đoán được.
Sau này mình nên làm cái gì bây giờ?
Chu Phàm tâm tư phiền loạn, suy nghĩ lung tung một lúc, hai mí mắt bắt đầu trập vàp nhau, hắn lại cảm thấy mệt mỏi.
Chu Phàm vịn khung cửa gỗ đứng dậy, đóng cửa lại. Vừa đóng cửa, hắn tựa như vừa từ trong quang minh đi vào trong hắc ám. Cứ mỗi lần nhìn chăm chú vào trong bóng tối, hắn lại cảm thấy run rẩy, run rẩy hiện lên từ sâu trong đáy lòng.
Chu Phàm tận lực khiến mình nhìn đến địa phương có ánh sáng thì cảm giác kia mới biến mất.
Hắn lần mò trong bóng tối rồi trở lại nằm trên giường, đôi mắt nhìn lên luồng sáng trắng trên cửa sổ mái vòm, trong lòng lại suy nghĩ, sự sợ hãi ấy là sao?
Trong bóng tối không có thứ gì tồn tại, sao hắn lại thấy sợ cơ chứ? Điều này thực sự là quá kỳ quái...
Chu Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, nhắm mắt cũng là một vùng tăm tối, nhưng hắn lại không cảm thấy sợ hãi, nếu không thì ngay cả ngủ hắn cũng không cần.
Vốn đang cảm thấy mỏi mệt nên Chu Phàm rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Thời điểm tỉnh lại, Chu Phàm lấy đồ ăn mà “cha mẹ” chuẩn bị ra. Nó giống như cơm nắm nhưng bề ngoài lại có màu vàng, có chút giống ngô.
Buổi sáng, “cha mẹ” hắn cũng đã nói rằng trưa nay không về nhà nên để Chu Phàm tự mình ăn cơm.
Chu Phàm từ từ ăn cơm nắm. Miếng cơm mang theo một vài vỏ thóc nhỏ, rất khó nuốt, chỉ có thể cố gắng nhai nát mới có thể nuốt xuống.
Cơm tuy rất khó ăn nhưng Chu Phàm lại không ghét bỏ. Hồi nhỏ, nhà hắn rất nghèo, phải dựa vào bà nội nuôi sống gia đình. Những lúc đói bụng vào hồi đó hắn mới biết đồ ăn trân quý biết bao nhiêu, vậy nên sau này khi lớn lên hắn không bao giờ để xảy ra sự tình lãng phí đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Chu Phàm cảm thấy tinh thần mình tốt hơn nhiều. Hăn đi đi lại lại một hồi, lúc mở cửa mới phát hiện bây giờ đã là hoàng hôn. Đám mây phía chân trời bị ánh chiều tà nhuộm lên một màu đỏ tựa như ngọn lửa rực rỡ.
Chu Phàm đứng nhìn một lúc. Mấy ngày trước, “cha mẹ" đều làm việc tới lúc màn đêm buông xuống mới trở về. Hắn liền đóng cửa lại. Bốn phía Chu Phàm đen như mực, hắn từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm ngọn đèn, coi như tìm được mà không có công cụ đánh lửa thì cũng vô dụng.
Hiện tại, hắn chẳng làm được việc gì cả, chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong phòng cũng càng ngày càng tối, ánh sáng từ cửa sổ mái vòm đã nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Sự sợ hãi ấy lại tiếp tục lan tràn. Trong phút chốc, Chu Phàm cảm thấy mặt mình dường như đã trắng bệch đi.
Hắn không dám mở mắt, mà nhắm mắt lại. Chỉ có nhắm mắt mới khiến cho hắn không còn sợ hãi nữa.
“Chẳng lẽ là chứng sợ bóng tối sao?”
Chu Phàm nhíu mày, trong đầu hiện lên ý nghĩ này. Hắn từng nghe qua chứng bệnh này, đây là một chứng bệnh tâm lý, sợ tối, chỉ cần ở trong bóng đêm thì sẽ sinh ra các loại cảm xúc như khẩn trương, sợ hãi, khủng hoảng.
Chỉ là, trước đây hắn căn bản không bị chứng bệnh này, chẳng lẽ nguyên nhân là do chủ nhân trước của thân thể này?
Nhưng tâm lý là tư tưởng chủ đạo mới đúng chứ. Hiện tại, trong cỗ thân thể này là linh hồn của hắn, linh hồn vốn có của cỗ thân thể này đã sớm chết rồi, tại sao còn cảm thấy sợ hãi?
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng “Kẹt kẹt” truyền đến.