Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ nói: "Cô Bặc, tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì, chú của cô cũng là hiệu của trường kêu cô tới đây có việc gì sao? Cô cứ nói thẳng ra đi, lát nữa tôi còn phải về nhà nữa."
"Ngày mai anh về nhà à, vậy tối nay tôi mời anh một bữa ở quán ăn dưới trấn." Bặc Lệ Quyên biết Lí Khoái Lai nghèo, chắc chắn là chưa từng đến ăn ở quán nào dưới trấn.
Cô thì hoàn toàn khác, dạy năm ba sơ trung được nhận thêm lương bổ túc, bởi vì chỉ dạy ngữ văn kiêm chủ nhiệm của một lớp nên tiền thưởng nhận được lại càng nhiều hơn.
Chú cô còn nói, nếu cô đạt được giải trong cuộc thi giáo viên ưu tú cấp huyện lần này, ông sẽ nghĩ cách để cô trở thành tổ trưởng khoa.
"Cảm ơn cô Bặc nhiều." Lí Khoái Lai cười nói.
Ngay khi Bặc Lệ Quyên nghĩ rằng Lí Khoái Lai đã đồng ý thì anh lại nói, "Nhưng mà tối nay tôi có việc rồi, không có thời gian rảnh."
"Vậy được thôi, để hẹn khi khác vậy." Bặc Lệ Quyên nghĩ Lí Khoái Lai cũng không phải không thích cô, mà chỉ là thật sự có việc nên cười tủm tỉm ra về.
Lí Khoái Lai cảm thấy bản thân muốn nôn ngay tại chỗ, ai mà thèm hẹn đi ăn cùng một bà dì như cô chứ?
"Ha ha ha." Từ khe cửa phòng bên cạnh truyền đến tiếng cười tựa như chim hót khiến Lí Khoái Lai nghe được mà trong lòng lại cảm thấy thoải mái trở lại.
Lúc này, phòng bên cạnh mở cửa ra, Tống Hiểu Phương cười khanh khách đi ra.
Loading...
Từ lúc Bặc Lệ Quyên gõ cửa, cô đã lén lút nghe chuyện giữa hai người ở trong phòng.
Từ lúc anh nói câu "Con chị tên gì?" đã chọc cô cười muốn khóc ra rồi.
"Cô cười cái gì chứ?" Lí Khoái Lai ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm thấy nụ cười của Tống Hiểu Phương thật đẹp.
"Lí Khoái Lai, Bặc Lệ Quyên chưa lấy chồng, anh lại chưa có vợ, có thể cân nhắc một chút đấy." Tống Hiểu Phương trêu đùa.
Lí Khoái Lai trừng mắt nhìn Tống Hiểu Phương một cái, đùa giỡn nói: "Cho dù là cân nhắc thì cũng là cân nhắc cô, chứ thể loại oai qua liệt tảo* như này, thân thể tôi yếu ớt, gặm không nổi."
*Oai qua liệt tảo: Người quái dị, có vấn đề có thể là diện mạo hay tính cách.
"Anh đừng có kéo tôi vào, tôi mới không thèm để ý đến anh."
"Ủa, cô Tống, nay là ngày nghỉ mà, sao cô không về nhà?" Lí Khoái Lai lấy làm lạ hỏi.
Nhà của cô lại ở trấn khác khá xa trường sao không tranh thủ mà về sớm, không như anh bởi vì không có tiền, nên mới ở lại đến khi nào được phát lương rồi mới về.
"Hừ." Sắc mặt Tống Hiểu Phương liền thay đổi, quay người đi thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Lí Khoái Lai lắc đầu lẩm bẩm: "Tối nay mình ăn gì đây? Dù sao trưa nay cũng đã ăn một bữa lớn rồi, tối nay chắc nấu đại một tô cháo cải bẹ là được rồi."
Mặc dù vừa mới được nhà trường phát 50 tệ tiền thưởng ngày nhà giáo, nhưng vẫn không đủ để anh sống sót đến cuối tháng, nếu có thể tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm một chút.
Đột nhiên, hai mắt Lí Khoái Lai sáng lên, anh đến trước cửa phòng Tống Hiểu Phương: "Cô Tống."
"Có chuyện gì sao? Tôi phải chuẩn bị về nhà rồi." Bên trong truyền đến giọng nói có chút tức giận của Tống Hiểu Phương
Vốn dĩ sáng nay cô đã định quay về thị trấn, nhưng lại lỡ đồng ý mời Lí Khoái Lai ăn cơm, cho nên mới ở lại trường đến bây giờ, sáng mai mới về nhà.
Không ngờ rằng vừa nãy Lí Khoái Lai lại nói với cô như vậy, khiến cô tức giận, muốn về nhà ngay lập tức.
"Ai dà, cô không thể như vậy được, sáng nay cô đã nói là tối sẽ mời tôi bữa cơm mà." Lí Khoái Lai nói.
"Không phải vừa rồi anh kêu tôi về nhà sao?" Tống Hiểu Phương càng nói càng tức giận.
Tên nam nhân giả tạo này vô cùng đáng ghét, trưa nay ăn xong liền xách đít đi luôn, khiến cô phải tự mình vác cây guitar về.
Nếu như không phải sáng nay lỡ mời anh ta ăn cơm, cô thực sự không thèm để ý đến con người này.
"Vừa nãy là tôi nói đùa thôi, tối nay chúng ta đi ăn một bữa lớn được không? Mỗi người khoảng hai trăm tệ gì đó?" Lí Khoái Lai hỏi.
"Không được." Tống Hiểu Phương tức giận mở cửa ra nói: "Hai người ăn tối đa một trăm tệ, nhiều hơn bao nhiêu anh trả bấy nhiêu."
"Được, được, cô đẹp như vậy, cô nói thế nào thì cứ như thế đi." Lí Khoái Lai gật đầu lia lịa.
Tống Hiểu Phương nghe Lí Khoái Lai khen cô như vậy, cảm thấy miệng Lí Khoái Lai này cũng ngọt ngào phết, dường như không còn tức giận như vừa nãy nữa.
A? Sao tự nhiên mình lại đồng ý mời anh ta ăn cơm rồi..
Tống Hiểu Phương cảm giác như bản thân đã bị mắc bẫy của Lí Khoái Lai.
"Bây giờ vẫn còn sớm, tôi đi sửa bài tập cái đã, sáu giờ mình đi được không?" Lí Khoái Lai mặt dày hỏi.
"Hừ." Tống Hiểu Phương xoay người đóng cửa luôn.
Lí Khoái Lai thấp thỏm không yên, Tống Hiểu Phương như này là mời hay là không mời đây?
Thôi kệ đi, dù sao đến sáu giờ cũng sẽ biết là cô ấy có mời hay không, nếu không thì mình tự đi nấu cháo cũng không muộn.
Lí Khoái Lai để cửa phòng mở, để nếu Tống Hiểu Phương có đi ra ngoài thì anh ngồi trong phòng sửa bài tập cũng có thể nhìn thấy được.
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh: "Thầy Lý."
Lí Khoái Lai vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Mĩ Mĩ đang rụt rè đứng ở ngoài cửa, dáng người nhỏ nhắn lả lướt đó so với Bặc Lệ Quyên đúng là một trời một vực mà.
Lí Khoái Lai đối với Bặc Lệ Quyên không có ấn tượng gì, nhưng lại vô cùng ấn tượng với Tiếu Mĩ Mĩ, dù sao thì cô ấy cũng là đệ nhị mỹ nữ của trường trung học Lĩnh Thủy.
Còn về đệ nhất mỹ nữ, có lẽ tối nay sẽ mời anh ăn cơm.
"Ồ, là cô Tiêu đấy à, cơn gió nào đưa cô tới đây thế?" Lí Khoái Lai nói đùa.
"Tôi tình cờ đi ngang qua thôi, thấy cửa phòng của anh mở, cho nên mới ghé qua xem xem." Tiêu Mĩ Mĩ vừa nói vừa đi vào phòng của Lí Khoái Lai như thể không cần phải có sự đồng ý của chủ nhân.
Lí Khoái Lai thấy Tiêu Mĩ Mĩ vào cũng không thể tiếp tục sửa bài tập được nữa, kéo ghế qua mời cô ấy ngồi.
"Cô Tiêu, thật là ngại quá, chỗ tôi không có dư chiếc ly nào."
"Tôi không khát." Tiêu Mĩ Mĩ nhìn sơ qua căn phòng, "Thầy Lý, phòng anh có hơi lộn xộn nhỉ."
"Ha ha ha, cũng hết cách rồi, tại tôi dạo này đang bận mà." Lí Khoái Lai khẽ lắc đầu mấy cái.
"Không ngờ là anh còn biết sáng tác nhạc, biết đánh đàn guitar, ca hát cũng hay đến như vậy." Tiêu Mĩ Mĩ cười nói.
Tuy rằng sự tài hoa bên ngoài của Lí Khoái Lai là tiêu chuẩn chọn chồng của các cô gái, nhưng sau khi ra ngoài xã hội vài năm, cô ấy chỉ nghĩ về gia đình của đối phương và tương lai sau này của bản thân mà thôi.
Lí Khoái Lai bị Bặc Vĩ Quang chèn ép, nhà lại ở nông thôn, có lẽ cả đời chỉ có thể làm một thầy giáo quèn ở cái trường này thôi, không thể tạo ra được đột phá gì.
Người khiến Tiêu Mĩ Mĩ có hứng thú nhất chính là Hoàng Chí Thịnh kia, tuy rằng không đẹp trai và cool ngầu như Lí Khoái Lai, nhưng người ta là phó thị trưởng của trấn.
Nghe các thầy cô nói, sau này Hoàng Chí Thịnh còn có thể lên làm thị trưởng hoặc là cục trưởng nữa.
Nếu như cô có thể ở bên Hoàng Chí Thịnh thì sau này cô chính là phu nhân của thị trưởng hoặc cục trưởng rồi.
Với suy nghĩ như vậy nên Tiêu Mĩ Mĩ đối với Lí Khoái Lai cũng không dành quá nhiều tâm tư.
Đương nhiên, thường ngày chào hỏi nhau vài câu, hay là trò chuyện qua lại một chút cũng không phải là không thể.
Lốp dự phòng cũng từ đó mà được tạo ra.
"Cô Tiêu cứ nói quá." Lí Khoái Lai lắc đầu, "Mấy cái đó tôi chỉ làm để giải khuây lúc rảnh thôi.
Đúng rồi, cô Tiêu qua đây là muốn mời tôi ăn cơm à?"
Vừa rồi Bặc Lệ Quyên muốn theo đuổi anh, xem ra Tiêu Mĩ Mĩ này có lẽ cũng vậy.
Ôi đúng là đẹp trai cũng có cái lợi.
Nếu như Tiêu Mĩ Mĩ thật sự muốn mời anh ăn cơm tối nay, anh có thể dời lại một chút, ngày mai có vẻ không tệ.
"Mời ăn cơm?" Tiêu Mĩ Mĩ ngẩn người.
Điều này sao có thể chứ? Cô chỉ là cố ý lượn lờ trước mặt Lí Khoái Lai khiến cho anh ta biết rằng trường này vẫn còn một mỹ nữ như cô ở đây mà thôi.
Còn về việc Lí Khoái Lai muốn theo đuổi cô, cô cũng không quan tâm.
Phụ nữ ấy mà, càng nhiều người theo đuổi thì sẽ càng có phong thái hơn, miễn sao là cô không chấp nhận là được.
Không ngờ rằng còn chưa vơ được Lí Khoái Lai đã nghe anh ta đòi mình mời ăn cơm, đây là chuyện gì vậy chứ?
Chẳng lẽ thế giới thay đổi rồi?
"Bốp." một âm thanh tựa như có cái gì đó đập rất mạnh vào tường ở phòng bên cạnh phát ra..