Trong đầu Ngô Đại Bàng đột nhiên lóe lên, đúng ha, đây là một cơ hội tốt để anh có thể nịnh bợ lãnh đạo.
Còn về Tống Hiểu Phương, dù sao cô ấy cũng đã thích anh rồi, lúc nào lấy lòng cô ấy mà chẳng được cơ chứ?
Bởi thế, Ngô Đại Bàng lại lon ton chạy đi.
Tống Hiểu Phương cười rồi mắng Lí Khoái Lai: "Anh làm vậy khác nào hại chết Ngô Đại Bàng đâu."
"Tử đạo hữu bất tử bần đạo*." Lí Khoái Lai cầm cái chân gà tiếp tục ăn.
* (Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết của ai cũng không quan trọng, chỉ cần mình còn sống là được)
Ngô Đại Bàng lúc này đầy phấn khởi chạy đến chỗ Bặc Vĩ Quang, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng bi thương.
"Hiệu trưởng!"
"Thầy Ngô, thầy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?" Bặc Vĩ Quang quan tâm nhìn Ngô Đại Bàng.
Tuy rằng con người Ngô Đại Bàng này nhiều lúc nói chuyện không dùng não, nhưng lại rất hiểu cách "làm người".
Loading...
Hơn nữa quán cơm Trúc Viên trong trấn cũng là của nhà hắn, có thể lợi dụng để ăn uống miễn phí.
"Nghe nói ngài bị chảy máu? Để tôi đưa ngài đi bệnh viện, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngài." Ngô Đại Bàng cố gắng nịnh nọt Bặc Vĩ Quang.
"Ta không có chảy máu, đó chỉ là nước tương thôi." Bặc Vĩ Quang tức giận kêu lên.
Ông khó khăn lắm mới giải thích rõ ràng được với các giáo viên xung quanh, bây giờ tự nhiên tên Ngô Đại Bàng lại chạy tới thương hại ông.
"Cái gì? Ngài đái ra nước tương?" Sắc mặt của Ngô Đại Bàng lập tức thay đổi.
Bặc Vĩ Quang phải ăn bao nhiêu nước tương mới có thể tiểu cả nước tương ra quần chứ?
Ngô Đại Bàng, ngươi cút đi cho ta.
"Bặc Vĩ Quang tức điên lên không thể tiếp tục giữ hình tượng đẹp đẽ trước mặt của Hoàng Chí Thịnh thêm nữa.
" Tôi..
"Ngô Đại Bàng ngơ ngác.
May là Bàng Quang Huy tốt bụng, đi qua kéo Ngô Đại Bàng đi:" Hiệu trưởng Bặc do không cẩn thận làm đổ nước tương dây lên quần thôi, mọi người đừng hiểu lầm.
" Mẹ nó, là Lí Khoái Lai khiến tôi hiểu nhầm.
"Ngô Đại Bàng tức điên người chạy thẳng về bàn ăn vừa nãy, nhìn thấy Tống Hiểu Phương đang ngồi chỗ của mình nói chuyện với Lí Khoái Lai, nụ cười duyên dáng kia của cô khiến Ngô Đại Bàng muốn chảy cả nước dãi.
Mà tên Lí Khoái Lai thì dường như chẳng có phản ứng gì với Tống Hiểu Phương, chỉ chăm chú gặm đùi gà.
Ngô Đại Bàng cảm giác bản thân cũng muốn hộc máu tới nơi, không, phải là hộc nước tương..
Liên hoan kết thúc.
Một vài cô giáo trung niên sớm đã chuẩn bị túi nilon để gói đồ ăn thừa mang về.
Lí Khoái Lai còn chưa phản ứng kịp, đã nhìn thấy đĩa thịt kho tàu trước mặt đã bị một bác gái bàn bên cạnh lấy đi.
Đệt, bà lấy bàn bà đi, cớ gì lại qua bàn tôi lấy? Lí Khoái Lai đứng lên định ý kiến.
Nhưng khi nhìn đến bộ dạng vặn vẹo và nứt nẻ của người đàn bà ấy, Lí Khoái Lai chỉ đành im lặng mà bước ra ngoài.
" Lí Khoái Lai, guitar.
"Tống Hiểu Phương hô lên từ phía sau.
Ngày nhà giáo năm nay chỉ phát mỗi người 50 tệ, nghe nói năm ngoái được phát 100 tệ, cứ mỗi năm lại ít đi một chút, mọi người dù rất oán giận Bặc Vĩ Quang nhưng cũng chỉ dám về nhà phàn nàn mà thôi.
Buổi chiều, Ngô Đại Bàng đến nhà của Bặc Vĩ Quang.
" Ngô Đại Bàng, tôi không rảnh để nói chuyện với cậu.
"Bặc Vĩ Quang thấy hai tay Ngô Đại Bàng trống trơn, nghĩ đến việc trưa nay đối phương ăn nói lung tung trước mắt mọi người, lửa giận của ông liền không thể ngăn được mà bùng lên.
" Hiệu trưởng, ngài đừng tức giận nữa, tôi cũng không biết rõ chân tướng nên mới bị Lí Khoái Lai lừa, hắn nói là ngài bị chảy máu.
"Ngô Đại Bàng khai ra Lí Khoái Lai.
" Lí Khoái Lai, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.
"Bặc Vĩ Quang tức giận.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, ông gọi mấy vị lãnh đạo tổ chức một cuộc họp nhỏ, muốn tìm cách trừng trị Lí Khoái Lai, không thể cứ buông tha cho hắn được.
Nhưng mấy người Trương Hiền Binh đều nói lúc đó Lí Khoái Lai cũng không nói thẳng ra, chỉ nói" Hình như là chảy máu.
", hơn nữa còn tỏ ra quan tâm Bặc Vĩ Quang, nếu dùng cái cớ đó thì khó mà trừng phạt được Lí Khoái Lai.
Bặc Vĩ Quang thấy vậy, đành bất đắc dĩ cho qua.
" Đúng vậy, chính là hắn, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả.
"Ngô Đại Bàng gật đầu lia lịa.
" Sao có thể không liên quan đến ngươi được cơ chứ? Ngươi nói chuyện mà chẳng dùng não, hại ta mất hết cả mặt mũi trước mặt mọi người.
"Bặc Vĩ Quang cố ý chế giễu nói," Xem ra chức phó chủ nhiệm kia không cần ngươi đảm nhận nữa rồi.
" Cái gì? "Ngô Đại Bàng lo lắng," Hiệu trưởng, tôi đã hi sinh không ít rồi, ngài sao có thể đối xử với tôi như vậy được.
Bặc Vĩ Quang nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nếu như không cho Ngô Đại Bàng làm phó chủ nhiệm, đến lúc đó hắn lại ăn nói lung tung thì biết phải làm thế nào?" Dù sao ta cũng vô cùng tức giận, tức đến mức bụng cũng đói luôn rồi.
" Vậy để đêm nay tôi đặt cho ngài một bàn ở quán cơm Trúc Viên, ngài thấy thế nào? "Ngô Đại Bàng bất đắc dĩ nói.
Loại người giống như Bặc Vĩ Quang này nếu tối nay không ăn đủ một ngàn tệ thì không được rồi.
" Được, cứ quyết định vậy đi, đến lúc đó cậu chỉ cần nói với ta số phòng là được.
"Bặc Vĩ Quang hào hứng nói," Đại Bàng à, tôi biết cậu là một giáo viên tốt, sau này sẽ làm tốt thôi.
* * *
Buổi chiều, Lí Khoái Lai đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.
" Ai vậy? "Lí Khoái Lai dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.
Hiếm khi có được một ngày nghỉ dù sao cũng phải ngủ một giấc thật ngon.
" Là tôi, Bặc Lệ Quyên nè, Khoái Lai, anh mau mở cửa.
"Bên ngoài truyền tới giọng nói nũng nịu.
Lí Khoái Lai cũng không biết tại sao, vốn dĩ vẫn còn đang buồn ngủ nhưng nghe được giọng nói này liền tỉnh hẳn ra.
Anh bước đến mở cửa, bên ngoài là một người phụ nữ dáng vẻ giống một bà dì tuổi trung niên.
Để tránh phải bối rối như tuần trước, anh hắng giọng nói:" Đại tỷ, chào chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 4 năm hai Lí Khoái Lai, không biết là con chị tên gì nhỉ, có chuyện gì xảy ra sao? "
Thời gian nghỉ học, phụ huynh tìm đến giáo viên, chắc chắn là do con mình đã xảy ra chuyện gì rồi.
" Khoái Lai, anh nói nhảm nhí cái gì vậy? Tôi còn chưa kết hôn, làm gì có đứa con nào? "Bặc Lệ Quyên vừa nghe liền nổi giận.
Lúc trưa cô nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai của Lí Khoái Lai vừa đàn vừa hát, cảm thấy thầy giáo mới tới này cũng không tệ, có thể kết làm bạn được.
Cô đã tìm người để hỏi thăm qua, Lí Khoái Lai năm nay chỉ mới 23 tuổi, nhỏ hơn cô hai tuổi.
Cái này không sao cả, tục ngữ có câu, nữ hơn ba ôm cả cục vàng, nữ hơn hai ôm một cục vàng nhỏ thôi cũng được.
Chỉ hơi tiếc là nhà Lí Khoái Lai lại ở nông thôn, cuộc sống có lẽ không được tốt lắm, không khá giả được như nhà cô, lại có chú làm hiệu trưởng trường trung học Lĩnh Thủy có quyền lực rất lớn.
" Ồ, hóa ra là cô giáo Bặc Lệ Quyên à, thật ngại quá tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Lí Khoái Lai lúc này mới nhìn rõ mặt của người phụ nữ này, là cháu gái của Bặc Vĩ Quang.
" Cô có chuyện gì à? "Lí Khoái Lai cảnh giác hỏi.
Bặc Lệ Quyên cố ý chớp mắt nói với Lí Khoái Lai:" Sao vậy, không có chuyện gì thì không thể tới tìm anh sao? Các thầy cô trong trường đều nói tôi là mỹ nữ, tôi đã chủ động qua tìm anh cũng coi như là vinh hạnh cho anh rồi.
Lí Khoái Lai cảm thấy vô cùng buồn nôn, nếu như cô là mỹ nữ thì tên Ngô Đại Bàng kia chắc cũng là mỹ nữ luôn rồi.
" Tôi còn có việc, nếu như cô không có việc gì thì thôi.
"Lí Khoái Lai muốn đóng cửa lại.
" Khoái Lai, anh phải nghĩ cho kỹ, Bặc Vĩ Quang là chú của tôi đấy."Bặc Lệ Quyên nghĩ rằng Lí Khoái Lai là người mới tới nên mới không biết được quan hệ của cô với hiệu trường.
Bặc Lệ Quyên cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sau khi tốt nghiệp trường sư phạm ở huyện thì về dạy ở trường trung học Lĩnh Thủy này, trong nhà cũng bắt đầu hối cô sớm tìm bạn trai.
Nhưng cô cứ chọn tới chọn lui đều không tìm thấy người mình thích, Lí Khoái Lai này vừa hay lại vô cùng đúng ý cô.
Cho nên cô quyết định rồi, cho dù mạo hiểm một chút cũng phải kết bạn được với Lí Khoái Lai.
Hơn nữa cô nghe nói rằng Lí Khoái Lai đang bị chú của cô gây áp lực, chỉ cần bọn họ trở thành người một nhà, mọi thù hận trước kia chắc chắn sẽ được xóa bỏ.