Nàng chờ thêm một lát nhưng vẫn không thấy tung tích Tỷ Phu ở đâu, Hoàng Nhan Bình cũng không ngồi yên được nữa vội vàng quay đầu lại đi tìm hắn, một bên giục ngựa, một bên là dò xét bốn phía trong lòng cầu nguyện: “ Tỷ Phu ngươi tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì”
Một người một ngựa tìm thật lâu cuối cùng Hoàn Nhan Bình cũng tìm được Tống Thanh Thư, bất quá bộ dáng bây giờ của hắn kém chút làm cho nàng tức chết: “ Tỷ Phu thật là uổng công ta khổ sở tìm ngươi, ngươi lại ở chỗ này phơi nắng, thiệt là tức chết ta”
Lúc này Tống Thanh Thư đang ngênh ngang nằm trên một tảng đá, miệng còn ngậm lấy một cây cỏ đuôi gà, hai tay gối sau ót, hai chân thì bắt chéo, bàn chân thì đang tùy ý đung đưa, nghe được thanh âm của nàng hắn liền mở mắt, cười hí hí nói: “ Bình Nhi ngươi rốt cuộc cũng đến tìm ta”
“ Cái đại đầu quỷ nhà ngươi ai thèm tìm” Hoàn Nhan Bình uất hận đến nỗi không thể vung roi da lên mặt hắn chào hỏi một chút, thật vất vả nàng mới có thể khống chế lại cảm xúc uất hận lúc này: “ Ngươi như thế này là có ý gì”
Tống Thanh Thư vẫn không lộ ra mảy may một tia áy náy, ngược lại còn hô to oan uổng: “ Bình Nhi ngươi nói chuyện thì phải có đạo lý, phải có lương tâm một chút, Tỷ Phu ta hiện tại thế này nhưng vẫn là người đang bị thương, ngươi đâu thể để cho ta đấu với ngươi tới cùng được”
Hoàng Nhan Bình bỗng sắc mặt đỏ ửng, một cõi lửa giận trong người nàng đã vơi đi phân nửa, nhịn không được lẩm bẩm: “ Thân thể ngươi không tốt sao lúc trước không nói cho ta biết, tại ngươi!”
Tống Thanh Thư nhịn không được chợn mắt trừng nàng một cái: “ Ta cũng sớm muốn nói cho ngươi, thế nhưng vừa định mở miệng ngươi đã giục ngựa chạy như bay vậy, ngươi xem ta nói cho ngươi thế nào”
“ Được rồi, được rồi lần này xem như là lỗi của ta, là ta cân nhắc không chu toàn, bất quá ta cũng quay trở lại tìm ngươi rồi còn gì...” Nói đến đoạn này đột nhiên Hoàng Nhan Bình hô hấp ngưng tụ, ánh mắt pha chút thẹn thùng, có chút nghi ngờ liếc hắn một cái “ Nhìn ngươi vẫn ung dung nằm đây thưởng thức phong cảnh không một chút sót ruột, như biết rằng ta sẽ quay lại tìm ngươi vậy.”
Tống Thanh Thư cười lên một tiếng: “ Đó là đương nhiên, ta đường đường là tỷ phu thân thiết duy nhất của ngươi mà, thiệt là không uổng công từ nhỏ ta đã thương yêu ngươi.” Đã tìm thấy thuốc giải Mê Hồn Phấn từ trên người của Hoàng Nhan Bình, hắn đương nhiên phải làm tốt những điều còn lại đã chuẩn bị từ trước, trong khoảng thời gian này hắn nói bóng nói gió, từ người làm trong phủ hắn biết được thời điểm mà Đường Quát Biện cùng Hoàng Nhan Ca Bích thành thân, Hoàng Nhan Bình vẫn còn là một tiểu nữ hài, Đường Quát Biện này yêu ai yêu cả đường đi cho nên đối với cô muội muội của thê tử mình cực kỳ yêu thương, Hoàn Nhan Bình cũng vậy, đối với hắn cực kỳ thân cận, chỉ là mấy năm này khi đã đến tuổi trưởng thành, tiểu nữ tử năm nào đã trở thành một thiếu nữ, không thể giống như thuể bé không hề cố kỵ cùng tỷ phu thân cận.
“ Cái gì mà thân thiết, thương yêu hay không thương yêu” Hoàng Nhan Bình thần sắc xấu hổ đứng lên “ Ta chẳng qua là sợ ngươi xảy ra chuyện gì tỷ tỷ sẽ thương tâm thôi”
Loading...
“ Chẳng lẽ ta xảy ra chuyện gì ngươi liền không thương tâm sao?” nhìn trước mặt thiếu nữ khoé môi Tống Thanh Thư hiện lên một tia cười nghiền ngẫm.
“ Đương nhiên thương tâm!” Hoàng Nhan Bình vội vàng nói “ chỉ bất quá... chỉ bất quá so với tỷ tỷ loại kia thương tâm là hoàn toàn khác biệt...”
Tống Thanh thư biết rõ nàng đang rất khó xử ở vấn đề này cho nên không tiếp tục truy hỏi nàng có cái gì khác biệt so với tỷ tỷ của nàng nữa mà chuyển sang chuyện khác “ Này ngày trước tỷ phu xảy ra chuyện không may có khi nào tiểu công chúa kiêu ngạo của chúng ta một lần vì tỷ phu mà rơi nước mắt”
“ Hừ, ta không phải như tỷ tỷ tính cách mềm yếu, làm sao vì ngươi mà rơi lệ được” Hoàng Nhan Bình bỗng nhiên mở to hai mắt xem biểu hiện của Tống Thanh Thư quá lời nói vừa rồi của nàng. “ Tỷ phu, ngươi lần này trở về ta cảm thấy như ngươi có chút thay đổi so với trước kia”
“ Thật sao, ta có thay đổi gì nào?” Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, bất quá hắn cũng không bối rối, tất cả đều trong dự tính của hắn rồi, dù sao Hoàng Nhan Bình cũng không phải là Hoàng Nhan Ca Bích, nàng sẽ không biết tất cả những điều về Đường Quát Biện, một chút thay đổi nàng chắc sẽ không nhìn thấy điều gì bất thường.
“ Ta cũng không thể nói ra được, ta luôn cảm thấy...cảm thấy” Hoàng Nhan Bình đột nhiên đỏ mặt ấp úng đứng lên.
“ Cảm thấy tỷ phu đang câu dẫn ngươi?” Tống Thanh Thư thay nàng bổ sung hoàn chỉnh.
Hoàn Nhan Bình đã mặt nóng lên, hai má ửng hồng, cổ tay nàng vô thức vung lên một roi hướng tới thân thể hắn.
Tống Thanh Thư lời vừa ra khỏi miệng thì đã sớm chuẩn bị, thấy cổ tay nàng khẽ động hắn đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên nhanh chóng tránh được roi này của nàng, nàng thấy vậy thì tức thở hổn hển không ra hơi, hắn nhanh chóng chóp thời cơ trở mình lên ngựa một mạch chạy về phía trước, còn cười ha ha: “ Bình Nhi, muội đừng quên mục đích của chúng ta đến đây là săn bắn, chứ không phải là đánh tỷ phu”
Dõi theo bóng lưng xa dần của hắn, nàng kéo căng sắc mặt một hồi nhịn không được cười khúc khích nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “ Thối tỷ phu” chợt nàng cũng xoay người liền cưỡi lên Tiểu Hồng Mã lập tức đuổi theo.
Sau đó hai người cũng bắt đầu hành trình săn bắn, bất quá núi này cách Đại Hưng Phủ không xa, trên núi dã thú không nhiều, mãnh thú thì càng không, hai người đi dạo trong rừng hơn nửa ngày liền đụng phải vài đàn chim sẻ. Quả nhiên tài bắn cung của Hoàn Nhan Bình quả nhiên là rất giỏi không nằm ngoài tầm suy đoán của Tống Thanh Thư. Nàng trên lưng ngựa vừa phi vừa nhặt lấy cung tên “ vút” một cái chim sẻ liền trúng tiễn mà rơi.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng Tống Thanh Thư vẫn bị tư thế oai hùng của Hoàn Nhan Bình làm cho rung động, bờ eo thon ngọn, không một chút mỡ thừa phảng phất qua lớp áo thật là dịu dàng, mềm mại, thân thể nàng ngửa ra sau khéo léo khoe ra những đường cong hoàn mỹ và sung mãng của một tiểu cô nương đang độ tuổi thiếu nữ, tiếng đây cung liên tiếp vang lên theo sau đó là từng con chim rơi xuống đất.
Khi Hoàn Nhan Bình ngồi thẳng lại trên lưng ngựa, vừa định cất cũng tên nàng đột nhiên quay đầu lại như muốn nói gì, thì vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tống Thanh Thư đang nhìn nàng, gương mặt nàng không khỏi đỏ lên: “ Tỷ phu ngươi làm gì nhìn ta như vậy?”
Tống Thanh Thư từ đáy lòng tán thưởng: “ Ta hôm nay mới phát hiện, tiểu cô nương năm nào còn chảy nước mũi, bây giờ đã trưởng thành, thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp”
Nghe được hắn ca ngợi, trong lòng nàng dâng lên một chút ngọt ngào pha chút giận dỗi: “ Ai năm nào chảy nước mũi, thối tỷ phu!”
Tống Thanh Thư cười một tiếng, cứ như vậy hai người đùa giỡn một hồi, Hoàng Nhan Bình đột nhiên hỏi: “ tỷ phu sao không bắn cung”
Nụ cười trên mặt Tống Thanh Thư lập tức cứng đơ, võ công của hắn bây giờ tuy cao, nhưng cái công phu kỵ xạ này hắn đành chịu... Không đúng, đừng nói là kỵ xạ, ngay cả đứng trên mặt đất bắn tên hắn cũng khó có thể bắn trúng mục tiêu, nên đành phải nói ra: “ tỷ phu hôm nay trạng thái không tốt cho nên liền không bắn”
“ Trạng thái gì không tốt vậy” nàng nhất thời không thuận theo “ từ nhỏ đến lớn Bình Nhi bội phục nhất ở tỷ phu là kỵ xạ công phu, năm ta còn nhỏ có một lần ta nhất định phải quấn lấy phụ hoàng cùng vương huynh cùng bọn họ đến thảo nguyên săn bắn, kết quả trời đột nhiên xuất hiện một con ác điêu, bay xuống quắp lấy ta sau đó đập cánh mà bay đi, nhiều thị vệ như vậy đều không kịp phản ứng, sau đó chính tỷ phu đã một tiễn bắn chết con ác điêu kia, còn bắt được ta từ trên trời rơi xuống, tình hình lúc ấy cả một đời ta đều không quên, trong lòng Bình nhi tỷ phu chính là kỵ xạ công phu lợi hại nhất đại anh hùng! Từ đó về sau ta học cưỡi ngựa bắn cung, chính là vì...vì...Hoàn Nhan Bình từ gưong mặt đỏ tươi chuyển sang đỏ ửng, rồi đột nhiên ngừng không nói.
“ Vì cái gì?” Tống Thanh Thư tò mò truy vấn nàng, đồng thời cũng âm thầm tặc lưỡi, không ngờ rằng năm đó Đường Quát Biện cũng là một người dũng mãnh, khó tránh Hoàn Nhan Bình cô gái nhỏ này đối với hắn có một loại tình cảm khác biệt, nguyên lai của cái tầng quan hệ này.
“Không có gì” đột nhiên thần sắc Hoàn Nhan Bình ảm đạm xuống, “ cũng vì biểu hiện lần đó của tỷ phu, Phụ hoàng liền cao hứng trước mặt mọi người đem tỷ tỷ gả cho ngươi”
Tống thanh thư âm thầm thở dài một hơi, mọi người đều nói thiếu nữ trưởng thành sớm, không ngờ Hoàng Nhan Bình có đôi lúc vẫn là một tiểu nữ tử, nên liền có những ý nghĩ này, hắn không đành lòng nhìn thấy nàng cô đơn như thế, thế là vừa cười vừa nói: “ Xem ra chúng ta vẫn rất hữu duyên, cuối cùng vẫn là người một nhà”
“ Hữu duyên...người một nhà...” Hoàn Nhan Bình yên lặng nhẩm một tiếng, sau đó nhanh chóng cất dấu tâm tình, nàng hất cằm lên, trên mặt một lần nữa khôi phục thần thái, “ Tỷ phu, chỉ tiếc về sau thất tử Mông Cổ xâm lấn, chúng ta đã bại trận, mất đi đại Thảo Nguyên, cũng không có cách nào như trước kia săn bắn, chỉ có thể ở trên núi này bắn những con Tiểu Ma Tước( tự hiểu) này...”
Hoàng Nhan Bình một mặt ghét bỏ đem chim sẻ bắn rơi ném trên mặt đất, nàng hiển hiên không có xem chim sẻ là chiến lợi phẩm: “ Tỷ phu, có thể cho bình nhi mở mang tầm mắt một chút về kỳ tài bắn cung của tỷ phu không, kể từ khi lần kia qua đi, từ bé đến lớn, Bình Nhi không có cơ hội cùng tỷ phu đi săn bắn.”
Nhìn thấy nụ cười, ánh mắt long lanh của nàng cùng với bộ mặt tha thiết cầu khẩn, Tống Thanh Thư hào khí toả ra: “ Tốt!”
Ánh mắt Hoàng Nhan Bình nhất thời hiện lên một tia giảo hoạt: “ Tỷ phu chớ để tài bắn cũng của Bình nhi làm cho hạ thấp, như thế Bình nhi sẽ rất thất vọng” thực ra cho đến bây giờ kỹ xạ công phu của nàng đã là xuất thần nhập hoá, nhớ về năm đó cái tên Đường Quát Biện cũng chưa chắc bằng nàng bây giờ, chỉ là mũi tên kia có ý nghĩa vô cùng đặc biệt trong lòng nàng.
“ Nói đùa cái gì, tỷ phu lúc nào lại để cho Bình Nhi thất vọng” Tống Thanh Thư sớm đã có chủ ý hắn lấy cây cung treo trên lưng ngựa nhưng lại không mang theo tên “ Bình nhi ngươi đã từng nghe qua câu chim sợ cành cong bao giờ chưa”
“ Chim sợ cành cong” Hoàn Nhan Bình ngẩn đầu nhìn lên không trung, thân là một cao thủ bắn cung, câu này đương nhiên nàng đã nghe qua, tuy nhiên nàng chỉ xem như một truyền thuyết mà thôi, không lẽ tỷ phu muốn tái hiện thần tích này? Bất quá lúc này trên trời trùng hợp có bầy ngỗng trời ngẫu nhiên bay qua, kỳ lạ hơn là lúc này chim sẻ ngược lại có không ít, tuy nhiên nàng không tin những con chim sẻ này sẽ bị tiếng dây cung doạ để từ trên trời rơi xuống đất.
Tống Thanh Thư một mặt ngạo nghễ nói: “ Tỷ phu ngươi bây giờ đã đạt đến trình độ không tiễn chi cảnh, chỉ là mấy con chim sẻ mà thôi, vừa đủ không cần dùng tên”
“ Tỷ phu ngươi có biết xấu hổ hay không, lớn như vậy mà ngươi còn nói khoác lác” tuy trong lòng nàng sùng bái tỷ phu, nhưng lý trí của nàng vẫn còn, trên đời này làm gì có cái gì gọi là không tên chi cảnh. “ Không tin”
Thấy Hoàn Nhan Bình liên tục lắc đầu, Tống Thanh Thư cũng không nhiều lời, trở tay kéo cung, tiếng dây cung vang lên, trên trời quả nhiên mấy con chim sẻ ứng thanh mà rơi xuống, Tống Thanh Thư lúc này mới quay đầu nhìn nàng mỉm cười “ bây giờ đã tin ta chưa”
Hoàn Nhan Bình A...! Lên một tiếng, “ cái này...cái này sao có thể” nàng vội vàng giục ngựa chạy đến chỗ mấy con chim sẻ rơi xuống rồi nhặt chúng lên xem xét, phát hiện trên người chúng không có vết thương gì nhưng sinh cơ đã tuyệt, một mặt hưng phấn chạy đến chỗ Tống Thanh Thư: “ tỷ phu đến tột cùng ngươi như thế nào lại làm được”