-Kim Xà Vương quả nhiên võ công trác tuyệt, ta chỉ mới hơi thở nặng một chút đã bị ngươi hiện.
Một đạo cô mỹ mạo mỉm cười từ trong rừng trúc chậm rãi đi ra, đạo bào màu vàng phớt đỏ, tất nhiên đó là Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu đến.
Nàng tiếng nói mềm nhẹ uyển chuyển, thần thái kiều mị, mắt ngọc mày ngài, màu da trắng nõn, thực là một mỹ nhân tuyệt trần, cũng không thấy nàng nhấc chân, thì đã khinh phiêu bay đến cách Tống Thanh Thư tầm hơn một trượng
-Tiên Tử đừng khách sáo, bằng vào quan hệ của chúng ta, mở miệng một tiếng là Kim Xà Vương, thì thấy vô cùng xa lạ.
Tống Thanh Thư cảm thán, nữ nhân trước mắt này phất trần trong tay nhẹ nhàng lay động, thần thái thật là ung dung, đảo đôi mắt đẹp, đôi má đào hồng hồngt, người nào không biết nào nghĩ tới nàng là một nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.
Lý Mạc Sầu trong lòng thầm thấy phiền, ta và ngươi lại có quan hệ gì chứ? Bất quá trên mặtnàng vẫn cười tươi như hoa:
-Công Tử cũng không phải là mở miệng một tiếng Tiên Tử khách sáo, như vậy có khác gì..
Tống Thanh Thư mỉm cười:
-Tiên Tử phong lưu vũ mị, dung nhan so với hoa tiên còn xinh đẹp hơn, tại hạ nếu như xưng là Lý đạo cô, thì có vẻ hạ thấp cái đẹp; còn nếu xưng hô Lý Mạc Sầu cô nương thì lại lỗ mảng. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể gọi là Tiên Tử thì mới hợp với dung nhan tuyệt trần này nhất.
Lý Mạc Sầu bị hắn một phen tán thưởng khiến cho hai má càng hồng hơn, nàng cả đời này, từ lúc bắt đầu xuất hiện trên giang hồ, chỉ có Lục Triển Nguyên là đã từng tán thưởng qua như vậy, sau này nàng trở thành Xích Luyện Tiên Tử, hung danh tại ngoại, người người thấy nàng đều sợ hãi, ai còn dám như vậy tán thưởng mỹ mạo của nàng?
Loading...
-Tống công tử quá khen, có thể là ngày trước ta có vài phần tư sắc, nhưng bây giờ niên kỷ đã lớn, không còn xứng đáng hai chữ Tiên Tử.
Thấy Lý Mạc Sầu mặt hiện lên hoa đào, Tống Thanh Thư thở dài nói:
-Người nào mắt mù mà nói Tiên Tử lớn tuổi? Tại hạ nhìn thấy Tiên Tử da trắng hơn tuyết, da thịt mềm mại như là một tiểu cô nương vào tuổi trăng rằm.. Ừ, nhưng mà quả thật là tại hạ không đúng, không nên xưng hô là Tiên Tử, mà là thay đổi một loại xưng hô khác.
Lý Mạc Sầu biết rõ đối phương là cố ý muốn hồ lộng mình, bất quá vẫn hiếu kỳ hỏi:
-Vậy thay đổi xưng hô như thế nào đây?
-Nhìn qua Tiên Tử trẻ tuổi như vậy, tại hạ nghĩ nên xưng hô với Tiên Tử là muội muội... chẳng biết Tiên Tử muốn gọi là Lý muội muội háy là Mạc Sầu muội muội cái nào nghe êm tai hơn?
Tống Thanh Thư nghiêm trang nhìn nàng, giống như là đang thật trưng cầu ý kiến nàng.
Lý Mạc Sầu rốt cục bị hắn mặt dày vô sỉ đánh bại, vừa thẹn vừa giận phun ra:
-Nghe tiếng đã lâu Kim Xà Vương phong lưu phóng khoáng, hoa hoa công tử luôn luôn hoa ngôn xảo ngữ để lấy lòng nữ nhân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Thanh Thư hơi cúi đầu như là cảm tạ về lời khen này, giống như là không có ý khác:
-Quá khen… quá khen, đây chẳng qua là giang hồ nhân sĩ quá yêu nên đồn đãi, kỳ thực tại hạ không có lợi hại như vậy, nói tỷ như hiện tại, tại hạ không có năng lực lấy lòng được Mạc Sầu muội muội đây này…
Lý Mạc Sầu tức giận liếc hắn:
-Không được gọi ta như vậy, ngươi xưng hô ta Lý đạo cô là được.
-Không được.. gọi là Lý đạo cô như vậythì quá bình thường, làm sao có thể thể hiện ra hết ý vị tuyệt đại phong hoa của muội muội chứ..
Tống Thanh Thư nghiêm trang cự tuyệt nói.
Lý Mạc Sầu hít sâu một hơi, cưỡng chế ý nghĩ xung động đánh người:
-Này …vậy ngươi cứ gọi ta là Tiên Tử đi.
-Được rồi, Mạc Sầu muội muội.
Tống Thanh Thư một lời đáp ứng luôn.
Lý Mạc Sầu thiếu chút nữa tức giận đến thổ máu miệng, Băng Phách Ngân Châm đã mấy lần từ trong tay áo vươn ra, nếu không phải là cố kỵ đối phương võ công cao xa hơn nàng, nàng đã sớm xuất thủ giáo huấn cái này miệng thúi của tên hổn đãn này rồi.
Đánh thì đánh không lại, lại thêm thiếu nợ hắn hai lần ân cứu mạng, Lý Mạc Sầu đành làm như không quan tâm đến đối phương xưng hô, nói sang chuyện khác hỏi:
-Tống công tử, ta trước sau theo ngươi thật ra là muốn hỏi một vấn đề, ngươi và Cổ Mộ phái đến tột cùng là có quan hệ như thế nào, vì sao hiểu được những tuyệt học của Cổ Mộ phái chúng ta?
Tống Thanh Thư thấy buồn cười:
-Ngày đó ở trong tửu lâu tại hạ không phải là đã từng nói qua sao, tại hạ là cô gia của Cổ Mộ phái, nên đối với võ công của Cổ Mộ phái đâu có cái gì là kỳ quái.
Lý Mạc Sầu không khỏi cả kinh:
-Chẳng lẽ…ngươi. . . ngươi và tiểu sư muội thực sự. . .
Nàng muốn nói là đã gần gủi, lại cảm thấy bất nhã, nên đành nuốt trở về câu sau cùng. Bất quá trong tâm cũng thấy cực kỳ cổ quái, suy cho cùng ái tình của Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá thì nàng đã tận mắt chứng kiến qua, trước đây thấy Dương Quá nguyện với Tiểu Long Nữ cùng chết mà không muốn một mình chạy trốn, nàng đã từng vừa hâm mộ vừa ghen ghét …
-Ai nói tại hạ là cô gia của Tiểu Long Nữ chứ?
Tống Thanh Thư ngẩn ra, vô thức đáp,
-Ta là cô gia của sư tỷ Tiểu Long Nữ.
Lý Mạc Sầu nghĩ lại, sư tỷ của Tiểu Long Nữ? Không phải là ám chỉ mình sao? Lại giận dữ:
-Mong rằng công tử tự trọng, ta tuy võ công kém ngươi, nhưng cũng không phải là cái loại người mặc cho người khinh bạc.
Tống Thanh Thư lập tức hiểu ra là nàng hiểu lầm, cười khổ nói:
-Mạc Sầu muội muội, là ta nói chưa có rõ ràng.
Lý Mạc Sầu phất trần đảo qua, thanh âm càng lạnh lùng:
-Ta nói rồi, không được gọi như vậy, niên kỷ của ta lớn hơn ngươi nhiều..
Tống Thanh Thư nhún vai:
- Lý Tiên Tử trước đừng xung động, chờ tại hạ đem chân tướng cùng Tiên Tử giải thích qua một chút, đến lúc đó thì sẽ biết bị tại hạ kêu là Mạc Sầu muội muội thật ra là không có sai chút nào.
-Há, ta lắng tai nghe.
Lý Mạc Sầu cười nhạt.
Bị thái độ nàng lạnh lùng khó chịu, Tống Thanh Thư đành cười gượng nói:
-Thật ra thì cội nguồn từ chỗ Tiên Tử hiểu lầm là truyền nhân của Cổ Mộ phái sau này chỉ có Tiên Tử cùng Tiểu Long Nữ hai người, kỳ thực các người còn có thêm một vị đại sư tỷ.
-Đại sư tỷ?
Lý Mạc Sầu nhãn thần trở nên mê võng,
-Nói bậy bạ, nào còn có cái gì đại sư tỷ, chỉ có ta mới chính là đại sư tỷ.
-Là do chính sư phụ của Tiên Tử năm đó ở tại Liêu Đông thu nhận đệ tử. . .
Tống Thanh Thư liền vội vàng đem sự tình của Hồ phu nhân kể lại cùng nàng một lần,
-Sự tình chính là như vậy, trước đó không lâu tại hạ còn gặp qua tiểu sư muội của Tiên Tử, nàng đã cùng Hồ phu nhân nhận thức với nhau, chắc Tiên Tử cũng không hoài nghi về nhãn quang của Tiểu Long Nữ chứ?
Lý Mạc Sầu hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
-Tiểu Long Nữ tuy ngây thơ điểm, nhưng thân là chưởng môn của Cổ Mộ phái, đương nhiên là có khả năng nhận ra đối phương là người Cổ Mộ phái, lẽ nào ta thực sự còn có một đại sư tỷ sao?
- Dù sao cũng nên tin tưởng đi, dựa theo bối phận mà nói, Tiên Tử phải gọi tại hạ là tỷ phu, tại hạ gọi Tiên Tử là Mạc Sầu muội muội thì có gì nà sai?
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói.
-Phì…. ai gọi ngươi cái gì tỷ. . . phu…
Lý Mạc Sầu tức giận nguýt hắn một cái.
-Thật ra Mạc Sầu muội muội nếu như nhiều kêu gọi tại hạ vài tiếng là tỷ phu, biết đâu tại hạ cao hứng nói không chừng sẽ đem Ngọc. Nữ Tâm Kinh giao cho muội muội . .
Tống Thanh Thư vừa nói vừa chú ý tthần sắc của Lý Mạc Sầu.
Quả thật đúng là không sai, Lý Mạc Sầu vừa nghe đến Ngọc Nữ Tâm Kinh, sắc mặt lập tức thay đổi, suy cho cùng đây là công phu mà nàng vẫn tha thiết ước mơ, trước đây nàng mấy lần tiềm nhập Cổ Mộ, chính là muốn cướp đoạt Ngọc Nữ Tâm Kinh từ tay của Tiểu Long Nữ, chỉ tiếc vẫn chưa có thành công.
-Ngươi sẽ đưa cho ta Ngọc Nữ Tâm Kinh?
Lý Mạc Sầu nghi ngờ quan sát Tống Thanh Thư, trên mặt lộ vẻ không tin hắn.
-Vừa rồi sử dụng Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm, kỳ thực chính là chứa đựng từ bên trong Ngọc Nữ Tâm Kinh. . .
Tống Thanh Thư thuận miệng nói ra vài câu khẩu quyết, Lý Mạc Sầu vừa nghe, quả nhiên là đồng nhất với công pháp của Cổ Mộ phái, không khỏi tin hơn phân nửa.
-Vì sao ngay cả ngươi mà cũng biết. . .
Lý Mạc Sầu thất vọng mất mác, Tống Thanh Thư biết được Ngọc Nữ Tâm Kinh, đương nhiên là từ chỗ của Hồ phu nhân đó tu luyện được, sư phụ cả đời chỉ có ba đồ đệ, kết quả cuối cùng là chỉ có nàng không biết gì về Ngọc Nữ Tâm Kinh .
-Sư phụ… thật là lòng dạ độc ác!
Lý Mạc Sầu chợt quát to một tiếng, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, thân thể đột nhiên run rẩy, một ngụm máu tươi liền hộc ra ngoài miệng...