Chương 36 - Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu (Dịch)

Tác giả:

Nghe chương này

Chia sẻ:

Nội dung chương

“Cẩu nô tài, ngươi thật to gan!”

Trong đại điện, Ngọc U Hàn ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Trần Mặc.

Trần Mặc vội vàng cúi đầu nói: “Bẩm nương nương, nô tài tình khó tự kiềm chế, xin nương nương thứ tội!”

Trời xanh chứng giám, hắn thật sự không cố ý!

Nhưng bàn chân nhỏ xinh mềm mại đã đưa đến bên miệng rồi, thật sự không thể kiềm chế được!

Cái mùi thơm trong trẻo ngọt ngào thấm vào ruột gan kia, khiến đầu óc hắn trống rỗng, quỷ thần xui khiến nhẹ nhàng mút một ngụm…

Ăn ngon không bằng chân, cổ nhân quả không lừa ta vậy!

“Láo xược!”

Giọng nói của Ngọc U Hàn như gió rét tháng Chạp thấu xương, y phục không gió tự động bay lên, khí thế như vực sâu ngục tù khiến không khí như ngưng kết!

Ầm!

aff link

Vô biên uy áp nghiền ép ập đến, đem Trần Mặc gắt gao đè xuống sàn, toàn thân gân cốt phát ra tiếng “răng rắc”, tựa như khoảnh khắc sau sẽ vỡ đầu nát xương, hóa thành một vũng bùn nhão!

Giờ khắc này, Trần Mặc rốt cuộc đã tỉnh táo lại.

Trước đây, nương nương khoan dung và “đặc biệt chiếu cố” đối với hắn, khiến hắn có chút đắc ý, đến mức suýt chút nữa đã quên mất, vị này chính là tồn tại đáng sợ nhất trong 《Tuyệt Tiên》!

Nữ ma đầu giết người như ngóe!

Một ngón tay cũng có thể nghiền hắn thành tro bụi!

“Thuộc hạ đáng chết, xin nương nương bớt giận!”

Trần Mặc khó khăn nói.

“Bản cung cho phép ngươi chạm, ngươi mới được chạm!”

“Nếu còn dám tái phạm, đừng trách bản cung xuống tay tàn nhẫn!”

Cảm nhận được cổ tay truyền đến từng đợt nóng rực, Ngọc U Hàn hừ lạnh một tiếng, thu lại uy áp.

“Tạ nương nương không giết.”

Trần Mặc như được đại xá, nằm rạp trên mặt đất thở dốc kịch liệt, lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Gã này càng ngày càng quá đáng, lại dám liếm… suýt nữa đã khiến bản cung lại phải bẽ mặt!”

“Không cho hắn chút sắc mặt, không chừng còn có hành động gì quá phận hơn!”

“Chỉ cần trong lòng bản cung không có địch ý, hồng lăng sẽ không xuất hiện, làm bộ làm tịch, hù dọa hắn một chút cũng không có vấn đề gì…”

Ngọc U Hàn trong lòng tự nhủ, trên mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt nói: “Nói đi, đột nhiên vào cung, có chuyện gì?”

Trần Mặc bình phục một lát, từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài, trình lên.

Ngọc U Hàn ánh mắt lóe lên, “Phi Hoàng lệnh? Vật này sao lại ở trong tay ngươi?”

“Là Hoàng hậu sai Kim công công đưa đến Trần phủ…”

Trần Mặc đem chuyện vừa xảy ra, một năm một mười nói ra.

“Chẳng qua chỉ là giết một con ma vật mà thôi, lại được thăng chức chính lục phẩm, đặc biệt ban Phi Hoàng lệnh, loại ban thưởng này đã vượt quá quy cách rồi.”

“Còn có thanh Toái Ngọc đao kia…”

“Rõ ràng là muốn đào góc tường của bản cung a.”

Ngọc U Hàn giễu cợt, đáy mắt lóe lên một tia sát ý.

Những người khác nàng đều có thể không để ý, nhưng Trần Mặc thì khác, “tâm ma” này là yếu điểm và nhược điểm lớn nhất của nàng!

Nếu như bị Hoàng hậu thành công lôi kéo, sẽ trở thành vũ khí tuyệt hảo đối phó nàng!

“Nếu Hoàng hậu coi trọng ngươi như vậy, ngươi nghĩ như thế nào?” Ngọc U Hàn nhẹ giọng hỏi.

Trần Mặc ngữ khí kiên định: “Nương nương đối với nô tài ân trọng như núi, nô tài nguyện vì nương nương gan óc lầy đất, tuyệt không hai lòng!”

Ngọc U Hàn hài lòng gật đầu.

Sau khi Hoàng hậu phong thưởng, Trần Mặc không hề do dự, lập tức vào cung bẩm báo, đủ để cho thấy thái độ của hắn.

“Không tệ, đúng là không khiến bản cung thất vọng.”

Ngọc U Hàn giơ tay ném Phi Hoàng lệnh qua, “Hoàng hậu đã cho ngươi, thì cứ giữ đi… bản cung muốn xem, nàng ta còn có thể giở trò gì!”

“Ngoài ra, còn có chuyện gì khác không?”

Trần Mặc lắc đầu, “Không dám quấy rầy nương nương tu luyện, thuộc hạ xin cáo lui trước.”

Nói xong, liền khom lưng lui ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ câu nệ mang theo chút xa cách của hắn, Ngọc U Hàn hơi ngẩn ra, sau khi hiểu ra nguyên nhân, lông mày giãn ra, ánh mắt có chút buồn cười.

“Đứng lại.”

Trần Mặc dừng bước, cúi đầu đứng tại chỗ.

Ngọc U Hàn khóe môi cong lên, “Vừa rồi bản cung đối xử với ngươi như vậy, ngươi có cảm thấy ấm ức không?”

Trần Mặc nhỏ giọng nói: “Nô tài không dám.”

“Ngươi là người duy nhất đã từng chạm vào thân thể của bản cung…”

Ngọc U Hàn ngữ khí hơi dừng lại, nhàn nhạt nói: “Bản cung chỉ nhắc nhở ngươi, đừng được voi đòi tiên.”

Trần Mặc nghe vậy sửng sốt.

Ngay cả Hoàng đế cũng chưa từng chạm vào?

Thực ra trong lòng hắn cũng đã đoán được phần nào.

Trong bối cảnh của 《Tuyệt Tiên》, Ngọc Quý phi lai lịch thần bí, vào cung là để “trộm quốc vận”, đối với quan hệ giữa nàng và Võ Liệt Đế không có nhiều miêu tả.

Khi Ngọc U Hàn nhập cung, Võ Liệt Đế còn chưa mắc bệnh.

Nhưng với tu vi của nàng, chỉ cần không cam tâm tình nguyện, ai cũng không thể ép buộc nàng được.

“Sao, ngươi không tin?”

Thấy hắn im lặng không nói, giọng của Ngọc U Hàn lạnh đi vài phần.

Trần Mặc hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Thuộc hạ đương nhiên tin nương nương.”

Chuyện này, Ngọc U Hàn không cần thiết phải nói dối.

Nhưng đột nhiên nói với hắn những lời này là có ý gì?

“Lại đây.”

Ngọc U Hàn lên tiếng.

Trần Mặc y lời đi tới.

Chỉ thấy đôi chân đang gác chéo nhấc lên, làn da dưới váy cung như mỡ ngọc, đôi bàn chân ngọc trắng nõn đưa đến trước mặt hắn.

Ngọc U Hàn quay mặt đi chỗ khác, “Cho.”

“Chẳng qua chỉ là đôi chân mà thôi, cũng không biết có gì tốt?”

“Thôi vậy, niệm tình hắn cũng khá trung thành… Vừa rồi phản ứng của bản cung cũng có chút quá khích, cứ để cho hắn vậy đi.”

Nhưng đợi hồi lâu, Trần Mặc lại không có động tác gì.

Ngọc U Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt trầm xuống, “Sao, ngươi không muốn chạm?”

Trần Mặc cẩn thận nói: “Thuộc hạ lo lắng…”

“Bản cung đã cho phép, ngươi còn có gì phải lo lắng? Vừa rồi ngươi đã làm gì… cứ tiếp tục đi.”

Ngọc U Hàn khẽ hừ nói.

Tiếp tục?

Nếu như là phụng chỉ hành sự, hẳn là không có vấn đề gì chứ?

Trần Mặc yết hầu khẽ động, do dự một lát, vươn tay nâng lấy cung chân.

Mùi thơm thanh khiết như lan, không nhiễm chút bụi trần, xúc cảm mịn màng trơn trượt khiến người ta không thể buông tay.

Trong lòng Ngọc U Hàn bỗng nhiên nảy lên!

Lần này dường như lại khác với những lần trước…

Một cảm giác tê dại cực độ từ đầu ngón chân dâng lên, gần như trong nháy mắt đã lan ra toàn thân.

Cổ tay nóng bỏng rực cháy, rung động mãnh liệt chưa từng có từng đợt từng đợt, như sóng lớn kinh đào nhấn chìm nàng!

“Nương nương?”

Trần Mặc phát giác có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức ngây người.

Chỉ thấy Ngọc U Hàn hai mắt thất thần, một vệt ửng hồng từ hai gò má loang ra, dần dần lan đến chiếc cổ thon dài, mà khí chất lại cao quý uy nghiêm, tựa như hoa anh túc dại nở trên đỉnh núi tuyết.

Có độc, trí mạng, nhưng lại yêu mị vô cùng.

Chú ý đến ánh mắt của hắn, Ngọc U Hàn cắn môi đỏ mọng, giọng nói run rẩy, “Cẩu nô tài, k-không được nhìn bản cung!”

“Dạ.”

Trần Mặc vừa cúi đầu xuống, liền ngửi thấy mùi hương thơm nồng nàn.

Đi theo nguồn gốc của hương thơm nhìn lại.

Hình như là…

Đột nhiên, trước mắt hắn hoa lên, thân hình nương nương đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại giọng nói vang vọng trong không khí:

“Giờ không còn sớm, bản cung mệt rồi, ngươi lui xuống đi.”

“...Thuộc hạ cáo lui.”

Đột ngột dừng lại, khiến Trần Mặc vẫn còn lưu luyến, có chút thất vọng đi ra khỏi đại điện.

“So với cái bánh vẽ của Hoàng hậu, thì chân của nương nương vẫn ngon hơn…”

Phía sau không xa.

Ngọc U Hàn toàn thân mềm nhũn dựa vào cột, đôi mắt phượng đẫm sương, xuân ý gần như muốn tràn ra.

“Thật là trời phái đến để hành hạ bản cung mà, lần nào cũng khiến bản cung trở nên như vậy…”

“Lần sau…”

“Lần sau nhất định sẽ nhịn được!”

Ngày hôm sau.

Tổng bộ Thiên Lân Vệ.

Trần Mặc vừa bước vào nha môn, đã bị mọi người của Quý Thủy Tư vây quanh.

Tần Thọ miệng cười toe toét, thịt trên mặt dồn lại thành một đống, “Chúc mừng Tổng kỳ được thăng chức Bách hộ!”

“Chúc mừng Bách hộ! Chúc mừng Bách hộ!”

Mọi người đồng thanh cao giọng chúc mừng, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

Trần Mặc lắc đầu nói: “Các ngươi tin tức thật linh thông… chỉ là có hàm không chức mà thôi, sau này vẫn cứ gọi ta là Tổng kỳ đi, tránh để người khác hiểu lầm.”

Tần Thọ cười nói: “Chỉ là trong nha môn tạm thời không có chỗ trống… Nghe nói Thẩm Bách hộ có hy vọng thăng chức Phó Thiên hộ, đến lúc đó ngài chính thức tiếp quản Quý Thủy Tư chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Lưu Mãng ở một bên trầm giọng nói: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Chia sẻ:

Chưa có bình luận nào

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn