logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
VIP

Chương 35 - Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu (Dịch)

Tác giả:

Nghe chương này

Chia sẻ:

Nội dung chương

Mặc áo gấm xanh, trên áo thêu hoa văn biển cả sóng gợn, nhật sơn lưu vân, hai ống tay áo và ngực thêu hoa văn rồng vàng.

Thấy Trần Mặc đi tới, lão thái giám đánh giá một lượt, tán thưởng nói: “Nghe nói Trần tổng kỳ phong thái hơn người, là rồng phượng trong nhân gian, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là thanh tú tuấn dật, thoát tục xuất trần, thật là một chàng trai ngọc ngà.”

Một tràng nịnh hót khiến Trần Mặc có chút không kịp chuẩn bị.

Dùng thành ngữ giỏi vậy, ông đi thi cao học à?

Trần Chuyết liếc nhìn hắn một cái, lên tiếng nói: “Vị này là Kim Ô công công, đại nội tổng quản, kiêm Ngự Tiền Đô Lĩnh Thị.”

Trần Mặc hiểu ngay.

Hóa ra là người của Hoàng hậu.

“Kim Ô? Gọi thẳng là ông mặt trời luôn cho rồi.”

Trần Mặc thầm nghĩ, chắp tay nói: “Thì ra là Kim công công, đã lâu ngưỡng mộ.”

Kim công công cười nói: “Trần tổng kỳ vừa phá được vụ án man nô, lại còn tru diệt Thiên ma thứ mười, cứu bách tính Thông Lăng Huyện khỏi nước sôi lửa bỏng, thật sự là công huân hiển hách, công lao như núi cao!”

aff link

Trần Mặc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Kim công công quá lời rồi, chuyện này không phải do một mình hạ quan làm, Lệ tổng kỳ cũng là người không thể thiếu, còn có mười huynh đệ sai dịch kia nữa, danh sách chi tiết đã báo lên nha môn rồi.”

“Làm mà không cậy, thành công không tự mãn.”

“Tốt, tốt lắm.”

Vẻ mặt Kim công công càng thêm thưởng thức.

Hắn đến đây, đương nhiên là đã điều tra kỹ càng.

Bất kể là Lệ Diên, sai dịch đi cùng, hay là quan sai Thông Lăng Huyện, lời khai đều hoàn toàn nhất trí -

Ma đầu bị diệt, Trần Mặc một mình lập công lớn! Đương nhiên là người cầm đầu!

Trần Chuyết nhìn Trần Mặc, ánh mắt có chút phức tạp.

Vụ tham ô của Hộ Bộ trước đây, Hình Bộ đã có ý định từ lâu, đánh cho phe Quý Phi một đòn bất ngờ, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại, thì đã trở thành vụ án khó bề thay đổi.

Vốn dĩ cho rằng không còn cơ hội lật ngược tình thế, chỉ có thể nghiến răng chịu thiệt.

Kết quả cục diện lại bị Trần Mặc đảo ngược, thậm chí còn kéo cả Nghiêm gia xuống nước!

Bây giờ lại còn tru diệt cả Thiên ma thứ mười, quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có!

“Thằng nhóc này… thật sự đã cho ta quá nhiều bất ngờ mà.”

Sau một hồi hàn huyên, Trần Mặc hỏi: “Không biết công công đến đây là…”

“Xem cái đầu óc này của ta, mải nói chuyện quá, suýt chút nữa quên mất chính sự.”

“Khụ khụ, Thiên Lân Vệ tổng kỳ Trần Mặc tiếp chỉ.”

Kim công công hai tay nâng hư, một cuộn chiếu thư vàng óng từ hư không hiện ra.

Theo cuộn chiếu từ từ mở ra, ánh sáng chói lòa như mặt trời, uy áp rực rỡ khiến người ta không dám nhìn thẳng!

“Phụng chỉ Đông Cung, nay có trung trực chi thần, đức tài kiêm bị, lập nhiều công huân, là rường cột cho quốc gia xã tắc.”

“Đặc thăng làm Thiên Lân Vệ bách hộ, ban năm khối linh tủy, mười viên kim đan, mười tấm gấm nghìn sợi, năm trăm lượng vàng, châu báu…”

Theo lời Kim công công vừa dứt, ngoài cửa mấy tên hộ vệ hoàng gia mặc giáp trụ, cổ áo thắt dải lụa vàng bước vào, mang những chiếc rương tỏa ra ánh ngọc và từng cuộn gấm vào sân.

“Bách hộ?”

Trần Mặc khẽ nhíu mày.

Cho dù hắn lập công diệt ma, phần thưởng này cũng quá hậu hĩnh rồi.

“Kim công công, với tuổi tác và thâm niên của hạ quan, e rằng không thể đảm nhận vị trí bách hộ, hơn nữa Thẩm bách hộ hắn…”

Kim công công cười nói: “Lão nô biết Trần tổng kỳ nghĩ gì, hiện tại vị trí bách hộ Thiên Lân Vệ vẫn chưa có người trống, Trần tổng kỳ chỉ là tạm thời đợi bổ nhiệm, hưởng bổng lộc bách hộ, đợi đến khi chức vị trống ra sẽ chính thức thăng chức.”

“Ngoài ra, điện hạ còn có một vật ban cho tổng kỳ, chỉ là không viết trong chiếu thư này.”

Nói rồi, Kim công công lấy ra từ trong ngực một tấm lệnh bài.

Toàn thân vàng óng, mặt bài chạm nổi hình Phượng Hoàng cất tiếng hót đón bình minh, từng chi tiết đều tỉ mỉ, sống động như thật.

Trần Mặc ngẩn ra, “Đây là…”

Kim công công nói: “Đây là Phi Hoàng Lệnh, cầm lệnh bài này, có thể tự do ra vào hoàng cung. Sau này tổng kì nếu có chuyện gì quan trọng, có thể trực tiếp đến Chiêu Hoa cung bẩm báo với điện hạ.”

Lời này vừa nói ra, không gian lập tức trở nên tĩnh mịch!

Trần Chuyết mặt không chút cảm xúc, hai tay trong tay áo đã nắm chặt!

Chỉ là một bách hộ, vẫn còn là đợi bổ nhiệm…Đi Chiêu Hoa cung, trực tiếp bẩm báo công việc với Hoàng hậu?

Thật là nực cười!

Hành động này của Hoàng hậu, e là có ý đồ khác!

“Trần tổng kỳ?”

Thấy Trần Mặc không có phản ứng gì, Kim công công khẽ nhướng mày.

“Hạ quan, tạ ơn điện hạ.”

Trần Mặc im lặng một lát, đưa tay nhận lấy lệnh bài và chiếu thư.

Kim công công hài lòng gật đầu, dường như nhớ ra điều gì, hỏi: “Đúng rồi, lão nô nghe nói, Trần tổng kỳ giỏi dùng đao nhất, đao đạo cao thâm?”

Trần Mặc lắc đầu nói: “Chỉ là chút da lông, không đáng kể, công công quá khen rồi.”

“Tổng kỳ không cần khiêm tốn, có thể lấy cảnh giới Lục phẩm, chém giết Thiên Ma thứ mười, hẳn là đao pháp đã đạt đến hóa cảnh.”

“Lão nô cũng có một món đồ nhỏ, rất thích hợp với Trần tổng kì...”

Kim công công đưa tay phải ra, dường như đang nắm một vật gì đó trong không trung.

Theo lòng bàn tay từ từ di chuyển, tiếng leng keng vang lên, từng tấc lưỡi dao từ hư không hiện ra!

Thân đao thẳng hẹp dài, toàn thân xanh biếc như ngọc, trên sống đao có những vết nứt như băng, đứng cách xa vẫn có thể cảm nhận được một trận hàn khí thấu xương!

Đao tốt!

Trần Mặc kinh ngạc, liếc mắt một cái đã thấy rõ vật này không tầm thường!

“Thanh đao này tên là Toái Ngọc, lão nô cũng không dùng đến, vậy thì tặng cho Trần tổng kì vậy.”

Kim công công đưa thanh đao dài cho Trần Mặc.

Nghe được cái tên này, con ngươi Trần Mặc đột ngột co lại!

“Cái này quá quý trọng, hạ quan không thể nhận…”

Kim công công cười tủm tỉm, dường như có ý chỉ: “Bảo đao chọn chủ mà thờ, lương cầm chọn cây mà đậu, theo lão nô thấy, thanh đao này rất hợp với Trần tổng kỳ, đừng từ chối nữa.”

“Lão nô trong cung còn có chút chuyện vặt, không tiện ở lâu.”

“Các vị dừng bước.”

Nói xong, không đợi Trần Mặc từ chối, liền đặt thanh đao xuống rồi tự mình rời đi.

Trong sân trở lại yên tĩnh.

“Cho dù là chém giết Thiên ma lập công thì không sai, cũng không đến mức làm ra trận lớn như vậy, lại còn phải để đại nội tổng quản đích thân mang chiếu thư đến?”

“Nhìn thì như thưởng nhiều, thực chất lại chẳng có gì, vị Hoàng hậu này đúng là cao thủ vẽ bánh.”

Ánh mắt Trần Mặc lạnh lẽo.

Vị trí bách hộ, chỉ là hư danh, không có thực quyền.

Phi Hoàng Lệnh cũng chỉ có thể ra vào hoàng cung mà thôi, đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Còn về thanh Toái Ngọc đao kia…

Cái tên đã nói lên tất cả!

“Hoàng hậu mượn đề tài làm lớn chuyện, bày ra rõ ràng là muốn ly gián.”

“Nếu chuyện này truyền đến tai nương nương, không tránh khỏi sẽ sinh ra hiềm khích, hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, có một ngày sẽ nảy mầm, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả Trần gia...”

“Nhưng lại không thể từ chối, đây là một âm mưu quang minh chính đại.”

Trần Chuyết sắc mặt âm trầm.

Bây giờ Trần Mặc căn cơ còn nông cạn, chưa được nương nương tin tưởng, e rằng con đường sau này sẽ không dễ đi.

Lúc này, thấy Trần Mặc đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Chuyết hỏi: “Con đi đâu?”

Trần Mặc không quay đầu lại nói: “Vào cung, gặp nương nương!”

Muốn ly gián quan hệ giữa ta và nương nương?

Nằm mơ!

Càn Thanh Môn.

Hứa Thanh Nghi nhìn Trần Mặc, nhíu mày nói: “Ngươi đến cũng quá thường xuyên đấy?”

Tần suất người này vào cung đúng là cao đến mức kỳ lạ, chưa từng có ai có thể diện kiến nương nương thường xuyên như vậy.

Đây là coi hậu cung như nhà mình rồi sao?

“Có chuyện rồi…”

Trần Mặc thở dài một tiếng.

Thấy hắn vẻ mặt ủ rũ, Hứa Thanh Nghi không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì?”

Trần Mặc đưa tay ra, bất đắc dĩ nói: “Ta bị Hoàng hậu để mắt tới rồi, bây giờ giống như cái quần lọt khe, chỉ có thể sống trong khe hở thôi.”

“…”

Hứa Thanh Nghi nghi hoặc nói: “Cái gì là quần lọt khe?”

Trần Mặc liếc nhìn nàng một cái, “Đợi sau này có cơ hội ta sẽ tặng cho cô một cái.”

Nhìn Hứa Thanh Nghi vẻ mặt lạnh lùng, liên tưởng đến chiếc áo bào trắng không chút nếp nhăn kia, bên dưới lại mặc đồ…

Khụ khụ, lại nghĩ bậy rồi.

“Ta mới không thèm đâu.”

Hứa Thanh Nghi hừ lạnh một tiếng.

Luôn cảm thấy tên này chẳng có ý tốt gì cả.

Đến trước cửa Hàn Tiêu Cung, Trần Mặc lùi lại hai bước, dưới ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc của Hứa Thanh Nghi, một cú trượt đầu gối lao vào chính điện.

“Nương nương!”

“Bẩm báo có việc quan trọng…”

Một bàn chân ngọc trắng nõn đạp lên mặt hắn, những lời phía sau đều bị chặn lại.

Ngọc U Hàn ngồi trên ghế phượng, hai chân bắt chéo, ép lên đường cong đầy đặn, ngón tay thon thả xoa xoa giữa lông mày nói: “Ồn ào, ngươi không thể để bản cung yên tĩnh vài ngày sao?”

“Ưm ư!”

Trần Mặc chớp mắt.

“Ngươi nói gì…”

Đột nhiên, sắc mặt Ngọc U Hàn biến đổi, “Câm miệng, không được liếm!”

Chia sẻ:

Loading comments...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn