Chương 17: Bước đầu thành công
Sau khi quay về vương đô, Tô Hiểu đi thẳng đến nhà Tả đại thần.
Trong thư phòng, Tả đại thần đang kiểm tra mấy cái răng hổ.
- Ừm, không tệ, rất tốt.
Tả đại thần cất mấy cái răng hổ kia đi, nhìn Tô Hiểu với ý tứ sâu xa.
- Không ngờ ngươi thật sự có thể làm được, tuy con cọp kia không tính là quá mạnh, nhưng ẩn nấp bên trong núi Colubo, rất khó săn giết, ngươi xuất sắc hơn chú ngươi nhiều, cho nên sau này ngươi thay thế hắn ta đi.
Chỉ dựa vào những lời này, Tô Hiểu đã thay thế được địa vị của thương nhân chợ đêm, có thể thấy vị Tả đại thần này bạc tình cỡ nào, thương nhân chợ đêm cung phụng lão ta lúc trước đã bị lão ta quăng ra sau gáy.
- Nhiệm vụ đã thành, ta chuẩn bị tiếp nhận chức vị thủ lĩnh thị vệ ngày hôm nay, không biết Tả đại thần…
Tô Hiểu nhìn Tả đại thần, với tính cách lạnh bạc của lão già này, quỵt nợ cũng không phải không thể.
- Thủ lĩnh thị vệ? Ngươi nói gì thế, ta chưa từng nói…
Loading...
Tả đại thần im miệng, đôi mắt giảo hoạt đột nhiên bắt đầu lờ mờ.
[Tả đại thần làm trái với điều lệ của Luân Hồi Nhạc Viên, Luân Hồi Nhạc Viên cưỡng chế sửa lại…]
Giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Tô Hiểu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng của Luân Hồi Nhạc Viên.
Đó là giọng một loại máy móc, không tình cảm không gợn sóng, trong lạnh lẽo còn lộ ra tàn khốc.
Sau khi Tả đại thần trầm mặc một lát, nói tiếp:
- Nếu ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, chức vị thủ lĩnh thị vệ kia sẽ thuộc về ngươi, một lát nữa ta sẽ đến vương cung điều chuyển giúp ngươi, một tiếng sau ngươi sẽ thành thủ lĩnh thị vệ.
Giọng điệu của Tả đại thần khô khan, hơn nữa trước sau mâu thuẫn, chuyện này làm hộ vệ sau lưng lão ta hơi nghi ngờ.
Tô Hiểu cẩn thận quan sát Tả đại thần, đối phương khác thường không thể tách rời quan hệ với Luân Hồi Nhạc Viên.
Tả đại thần không tuân thủ hứa hẹn Tô Hiểu đã sớm đoán được, sở dĩ hắn đi săn giết chủ nhân núi Colubo, hoàn toàn là vì Luân Hồi Nhạc Viên truyền đạt nhiệm vụ.
Đến tận bây giờ, cho dù Luân Hồi Nhạc Viên biểu hiện rất lạnh lẽo, không có một chút gợn sóng, nhưng chưa bao giờ có tình huống nói không giữ lời.
Lạnh lẽo tàn khốc, nhưng cũng công chính, đây chính là ấn tượng Luân Hồi Nhạc Viên cho Tô Hiểu.
Cho nên Tô Hiểu cũng muốn thử một chút, nếu Tả đại thần làm trái với điều ước, sẽ xuất hiện tình huống gì.
Phải biết rằng khen thưởng nhiệm vụ phụ của hắn là thân phận [Thủ lĩnh thị vệ].
Từ tình hình hiện giờ, xem ra Luân Hồi Nhạc Viên lựa chọn trực tiếp điều khiển Tả đại thần, cưỡng chế khen thưởng nhiệm vụ.
Còn sau này Tả đại thần sẽ thế nào, vậy cũng có chút khó mà nói, có lẽ một lát nữa sẽ khôi phục, cũng có lẽ sẽ biến thành kẻ ngốc?
Không chỉ như vậy, lúc trước Tô Hiểu nghi ngờ một chuyện, hắn ở thế giới hải tặc, rốt cuộc đây là thế giới chân thật hay thế giới hư cấu do Luân Hồi Nhạc Viên tạo ra.
Nếu là thế giới hư cấu do Luân Hồi Nhạc Viên tạo ra, Tả đại thần tương đương với nhân vật NPC, căn bản sẽ không vi phạm hứa hẹn.
Dựa vào tình huống hiện giờ, rất có khả năng nơi này là thế giới chân thật, ít nhất những người Tô Hiểu tiếp xúc đều vô cùng chân thật.
Cái gọi là [Thế giới diễn sinh], có lẽ chính là diễn sinh trong ảo tưởng của mọi người, cuối cùng biến thành thế giới chân thực.
Rời khỏi nhà Tả đại thần, Tô Hiểu bắt đầu suy nghĩ làm sao đi ám sát quốc vương.
Tuy bây giờ hắn trở thành thủ lĩnh thị vệ, nhưng thân phận này cũng không thể giúp hắn nhìn thấy quốc vương, cho dù nhìn thấy cũng không thể ám sát trực tiếp.
Chắc chắn bên cạnh quốc vương có tầng tầng thủ vệ bảo vệ, cho dù Tô Hiểu liều mạng thì tỷ lệ ám sát thành công cũng là một phần vạn, đến lúc đó hắn sẽ chết.
Lúc trước Luân Hồi Nhạc Viên từng cảnh cáo, nếu tử vong ở thế giới hải tặc, hắn sẽ hoàn toàn tử vong, không có cơ hội lần hai.
Xem ra Tô Hiểu đã rơi vào khốn cục, thực ra không phải vậy, hắn đã có vốn ám sát quốc vương.
Muốn ám sát quốc vương thành công, có hai điểm quan trọng nhất, thứ nhất là tiến vào vương cung, điểm này thì Tô Hiểu chưa từng lo lắng.
Mà điểm thứ hai, là dẫn dắt thủ vệ bên người quốc vương rời đi, đây mới là điểm quan trọng nhất.
Thủ vệ bên cạnh quốc vương chắc chắn có thực lực rất mạnh, phải là tình huống nào mới có thể khiến đám thủ vệ kia rời đi?
Đó chính là trong vương cung xuất hiện cường địch, huống hồ cường địch rất có khả năng uy hiếp đến an nguy của quốc vương, thủ vệ ở trong tình huống vạn bất đắc dĩ, sẽ chủ động rời đi.
Mà lúc này mới là thời cơ Tô Hiểu ra tay.
Còn thực lực của quốc vương, Tô Hiểu không hề lo lắng, nếu quốc vương rất mạnh, vậy độ khả thi hoàn thành nhiệm vụ rất thấp, độ khó nhiệm vụ chính không thể chỉ LV3.
Còn chuyện đi đâu tìm cường địch uy hiếp được quốc vương, vậy thì phải dựa vào chuyện đốt cháy Gray Terminal.
Cho nên hắn mới nỗ lực dành được thân phận thủ lĩnh thị vệ, đơn giản là vì được quyền quyết định khi đốt cháy Gray Terminal.
Tuy quý tộc vương quốc Goa không coi đám lưu dân ngoài thành là người, nhưng loại chuyện đốt cháy Gray Terminal sẽ không giao cho nhánh vương quốc đi làm.
Lý do rất đơn giản, như vậy sẽ bôi đen hình tượng vương quốc.
Cho nên đốt cháy Gray Terminal chỉ có thể giao cho thế lực đen làm, mà thế lực đen ở thế giới hải tặc chính là hải tặc ở vùng biển lân cận.
Một số băng nhóm hải tặc ở vùng biển lân cận đều nhận được tin tức, vương quốc Goa có một việc mua bán lớn, nếu làm tốt có thể đạt được thân phận quý tộc.
Thân phận quý tộc có sức mê hoặc với những kẻ liều mạng, phần lớn mọi người trở thành hải tặc là vì bất đắc dĩ.
Cho nên có mấy nhóm hải tặc đã đi tới vùng biển lân cận vương quốc Goa, chờ đợi cơ hội này.
Mà đêm nay, vương quốc Goa sẽ chọn một nhóm trúng tuyển trong những nhóm hải tặc, để đám hải tặc kia đốt chảy Gray Terminal vào tối mai.
Đội thị vệ là vũ trang thực lực bên trong vương đô, bây giờ thân phận của Tô Hiểu chính là phụ trách tiếp xúc và đàm phán với những hải tặc kia.
Nếu lợi dụng được thân phận hiện giờ, chắc chắn sẽ có cơ hội ám sát quốc vương thành công.
Dựa theo nội dung nguyên tác, quốc vương căn bản không muốn cho đám hải tặc kia thân phận quý tộc, chỉ lợi dụng những hải tặc đó mà thôi.
Trong thời gian Tô Hiểu suy nghĩ, hắn đã quay về tổng bộ thị vệ.
So với một ngày trước, hiện giờ tổng bộ thị vệ hỗn loạn không thể tả.
Thị vệ gác cổng lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi, sau khi tiến vào tổng bộ thị vệ, Tô Hiểu thấy trong đại sảnh có hơn mười tên thị vệ đang đánh cược, thậm chí còn có mấy người xúm lại uống rượu với nhau.
Mùi thuốc lá chất lượng kém, mùi rượu, mùi mồ hôi khó ngửi tràn ngập đại sảnh.
Ở đây đã không có lão đại, tuy rằng hiện giờ Tô Hiểu là lão đại nơi này, nhưng hắn sẽ không quản đám thị vệ kia.
Hắn chỉ cần thân phận hiện giờ, còn thị vệ tổng bộ thế nào, không liên quan gì đến hắn.
Đi tới văn phòng của Ogre khi còn sống, Tô Hiểu đẩy cửa vào.
Trong phòng làm việc có tổng cộng ba người, là Hank và hai tên thân tín của Ogre.
Hank ngồi trên ghế salong, mà hai tên thân tín của Ogre đứng ở hai bên ghế dựa của Ogre, ba người đứng phía đối lập, nhưng không ai dám ngồi cái ghế kia.
Tô Hiểu đi vào văn phòng khiến ba người hơi bất ngờ.
Hank không nói gì, nhưng hai tên thân tín của Ogre lại lên tiếng.
- Đây là nơi ngươi nên đến sao, đi ra ngoài!
Tô Hiểu buông mí mắt, căn bản không nhìn đối phương mà đi tới chỗ Ogre ngồi lúc trước, trực tiếp ngồi xuống.
- Tên khốn này, chỗ này là chỗ ngươi có thể ngồi sao, ngươi là cái thá gì…
Một tên thân tín của Ogre vô cùng giận dữ đi về phía Tô Hiểu.
- Cút, bây giờ ngươi không còn là thị vệ nữa, cho ngươi một phút để biến mất.
Tô Hiểu vẫn không nhìn đối phương như trước, hắn đang suy nghĩ đối sách kế tiếp, hắn căn bản không muốn để ý tới con hàng này, đó là lãng phí thời gian.
Tên thân tín của Ogre kinh ngạc đứng tại chỗ trước, sau đó cười nhạt nhìn Tô Hiểu.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng làm việc đẩy ra, một vị quan truyền lệnh đi vào, cầm một số văn kiện trong tay.
- Byakuya tiên sinh, đây là thông báo nhậm chức thủ lĩnh thị vệ của ngươi, cùng với chứng minh thân phận.
Hiệu suất làm việc của Tả đại thần nhanh hơn hắn nghĩ nhiều.
Thân tín của Ogre sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tô Hiểu.
- Hai người các ngươi không cần đi nữa, vĩnh viễn ở lại nơi này đi.
Tô Hiểu nhìn hai tên thuộc hạ của Ogre, mà Hank ở bên cạnh ý niệm trong đầu đã quay ngược trở lại, hét lớn một tiếng.
- Dưới lầu lên hết cả cho ta, chúc mừng tân lão đại của chúng ta.
Hank rất không cam lòng, nhưng không thể làm gì, lão ta không dám ngang nhiên phản kháng mệnh lệnh của quốc vương.