Chương 16: Thoát khỏi nhà giam
Tô Hiểu chậm rãi đến gần lùm cây, súng kíp ở tay trái nhắm về phía lùm cây, trong súng còn một viên đạn cuối cùng.
- Đợi đã, ta không phải người xấu.
Giọng nói lanh lảnh truyền từ bụi cây đến.
Đứa nhỏ? Tô Hiểu nhìn lùm cây với vẻ nghi ngờ.
Ở nơi nguy hiểm như núi Colubo, sao có thể có đứa nhỏ, chuyện này làm hắn cảnh giác hơn.
- Cho tiểu tử ngươi ba giây đi ra ngoài, nếu không thì không cần ra nữa.
Hắn chĩa súng về lùm cây, nếu như trong ba giây đối phương không ra, hắn sẽ nổ súng.
- Vậy sao, vậy ta không ra nữa.
Có lẽ đứa bé trong lùm cây hiểu sai ý của Tô Hiểu.
Loading...
Tô Hiểu nhăn mặt, bây giờ hắn có thể chắc chắn trong lùm cây là đứa bé, hơn nữa IQ của đứa bé này không cao.
Cất súng kíp, có lẽ viên đạn cuối cùng ở trong súng có công dụng khác, không nên lãng phí ở đây.
- Đi ra cho ta.
Tô Hiểu bước đến trước lùm cây, đá một cái vào trong lùm cây đó.
Không có cảm giác đá trúng vào người, trái lại hắn cảm thấy rất đàn hồi.
“Bộp.”
Giống như tiếng đá bóng truyền đến, một thân thể gầy nhỏ bị đá bay ra xa.
“Bộp bộp.”
Sau khi bóng dáng kia rơi xuống đất, vậy mà nảy lên vài cái, cuối cùng quỳ rạp trên đất.
“Hu hu.”
Đứa bé bị Tô Hiểu đá chắc bị đá đau, cho nên ngồi trên đất khóc lớn.
Lực đàn hồi quái dị này khiến mắt Tô Hiểu nheo lại, hắn nhìn chăm chú đứa bé phía trước.
Da vàng, tóc đen, đôi mắt tối đen, cộng thêm lực đàn hồi quái dị kia, Tô Hiểu đoán được thân phận của đứa bé này.
Đây chẳng phải là nhân vật chính trong nguyên tác, Monkey.D.Luffy sao, lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ lạ, sao lại có đứa bé xuất hiện ở núi Colubo.
Nếu là Luffy, vậy thì có thể giải thích được, đối phương sinh sống ở núi Colubo.
Tô Hiểu đi tới trước mặt Luffy đánh giá đối phương, Luffy ngồi dưới đất khóc rống, nước mũi đều chảy ra rất dài, xem ra là bị Tô Hiểu đá đau, khi còn bé năng lực trái ác quỷ Luffy ăn còn chưa được khai phá, cho nên lực công kích không mạnh.
Hiện giờ Luffy chỉ là một tên nhóc, căn bản không có phong thái trong nguyên tác.
- Tiểu quỷ, không được khóc, nếu không ta làm thịt ngươi.
Hiện giờ cả người Tô Hiểu đầy máu hổ, cho nên vô cùng hung dữ, Luffy lập tức dừng khóc.
- Đừng mà, ta không muốn chết.
Tô Hiểu lắc đầu cười khổ, đúng là câu trả lời thẳng thắn.
Hắn không vì đối phương là nhân vật trong thế giới hải tặc mới để ý đối phương, hắn chỉ muốn quan sát năng lực của trái ác quỷ một chút.
Nắm lấy má Luffy, Tô Hiểu nhấc Luffy lên, mặt Luffy bị kéo giãn ra.
Luffy khịt khịt mũi, có chút mờ mịt nhìn Tô Hiểu, bộ dạng rất buồn cười.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Luân Hồi Nhạc Viên nhắc nhở liên tục.
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Liệp Sát Giả đang tiếp xúc với nhân vật chính của vị diện, mong Liệp Sát Giả cách xa đối phương!]
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Liệp Sát Giả đang tiếp xúc với nhân vật chính của vị diện, mong Liệp Sát Giả cách xa đối phương!]
[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Liệp Sát Giả đang tiếp xúc với nhân vật chính của vị diện, mong Liệp Sát Giả cách xa đối phương!]
Nhắc nhở liên tục xuất hiện, không phải là màu lam nhạt như trước, mà đỏ như máu, khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.
[Cảnh cáo, có sinh vật siêu cường đến gần, qua kiểm tra đo lường, sinh vật siêu cường là Monkey.D.Luffy, mong Liệp Sát Giả nhanh chóng rút lui.]
[Phát động nhiệm vụ: Bóp chết truyền kỳ.]
Bóp chết truyền kỳ.
Cấp bậc độ khó: LV 79.
Sau khi Tô Hiểu nhìn thấy [Cấp bậc độ khó: 79.], trực tiếp ném Luffy trong tay xuống, sau đó đi về phía nguồn nước, ngay cả khen thưởng nhiệm vụ hắn cũng không thấy, hắn sẽ không tiếp nhận cái gọi là [Bóp chết truyền kỳ.]
Không cần nghĩ nữa, độ khó nhiệm vụ là LV79, nhất định khen thưởng rất kinh người.
Nhưng đối với Tô Hiểu mà nói, nhiệm vụ loại cấp bậc này quá sớm, hiện giờ hắn hoàn thành nhiệm vụ LV3 đã rất vất vả.
Lúc hắn tiến vào thế giới hải tặc, biểu hiện độ khó thế giới hải tặc là LV6, có thể đây không phải là độ khó chân chính của thế giới hải tặc, cái gọi là LV6, ý chỉ độ khó khu vực vương đô Goa.
Tô Hiểu không quan tâm Monky DLuffy lắm, đối phương nên cách hắn rất xa, nếu không căn bản không có cơ hội rời đi.
Đi tới một con sông nhỏ, Tô Hiểu bắt đầu rửa sạch cơ thể.
Máu tươi được nước sông cuốn trôi, sau khi Tô Hiểu rửa sạch cơ thể, khu vực sông nhỏ đã đỏ chót, mùi máu tanh hấp dẫn một đám cá lớn.
Một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, Tô Hiểu rút đao theo bản năng, đâm thủng con cá lớn dài hơn hai mét kia, cánh tay dùng lực, con cá lớn kia bị Tô Hiểu hất lên bờ.
Góc độ một đao này rất xảo quyệt, hơn nữa lực tay rất tốt, ngay cả Tô Hiểu cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
Kỹ thuật dùng đao của hắn lại mạnh hơn nhiều, phải biết rằng hắn chỉ trải qua một cuộc chiến đấu mà thôi.
Sở dĩ kỹ thuật dùng đao của hắn tăng lên, cũng là vì liên quan đến rèn luyện của hắn ở thế giới hiện thực.
Ở thế giới hiện thực, Tô Hiểu ít khi có cơ hội chiến đấu toàn lực, lần này liều mạng với hổ lớn, đã kích hoạt thành quả khổ luyện đao thuật ba năm của hắn.
Thế giới hiện thực giống như một cái “Nhà giam”, kỹ xảo hắn khổ luyện giết người ngoại trừ báo thù ra, không có bất luận tác dụng gì.
Khi báo thù cơ bản là một đao chém giết, không có cơ hội chiến đấu.
Nhưng Luân Hồi Nhạc Viên thì khác, ở đây đầy rẫy nguy hiểm, cho dù ở thế giới hiện thực phú khả địch quốc hay quyền cao chức trọng, nếu bản thân không đủ cường đại, ở trong Luân Hồi Nhạc Viên cũng chỉ đợi tử vong.
Thoát khỏi “Nhà giam” ra ngoài, Tô Hiểu cảm thấy thoải mái.
Trong Luân Hồi Nhạc Viên rất nguy hiểm, cá lớn nuốt cá bé giống như rừng rậm nguyên thủy, nhưng so với thế giới hiện thực, hắn thích nơi này hơn.
Có lẽ trời sinh hắn đã thích hợp với Luân Hồi Nhạc Viên, chỉ có ở đây mới có thể phát huy tài năng của hắn.
Mạo hiểm ở thế giới khác đồng thời nhận được sức mạnh, đây là một loại trải nghiệm không tệ.
Tô Hiểu hít sâu một hơi, hắn quyết định rèn luyện thật tốt trong Luân Hồi Nhạc Viên một phen, biến cường, biến cường, không ngừng biến cường, mãi đến khi cường đại hơn bất luận kẻ nào, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể tránh thoát khỏi gông xiềng.
Nhưng trước khi hoàn thành nguyện vọng to lớn này, hắn phải lấp đầy bụng trước, mà cá lớn vùng vẫy trên cỏ, không thể nghi ngờ là cơm trưa tốt nhất.
Cạo vảy, mổ bụng, lấy nội tạng, nhóm lửa…
Mười mấy phút sau, con cá lớn dài hơn hai mét đã được gác trên lửa nướng.
Trong tình huống không có bất luận gia vị gì, có khả năng con cá này ăn không ngon, hơn nữa hắn để ý đến một chuyện, đó chính là giết chết con cá này cũng không nhận được giá trị pháp lực.
Chắc là con cá này quá yếu, căn bản không đạt tới tiêu chuẩn năng lực thiên phú (Phệ Linh Giả) của hắn.
Chuyện này cũng hợp lý, nếu như giết chết bất cứ sinh vật nào đều có thể nhận được giá trị pháp lực, vậy Tô Hiểu chỉ cần giẫm chết một tổ kiến, là có thể tăng 100 điểm giá trị pháp lực, cũng chính là hạn mức tối đa hắn nhận được ở mỗi thế giới.
Còn tác dụng của giá trị pháp lực, đến bây giờ Tô Hiểu vẫn không rõ lắm, nhưng có lẽ sau này có tác dụng quan trọng.
Sau khi nhánh cây phát ra tiếng giòn vang, cá lớn nhanh chóng bị nướng chín, mỡ vàng chảy ra, tích trong đống lửa vang lên tiếng xì xì.
Cắt một miếng thịt cá, Tô Hiểu nhét vào trong miệng, tuy bên ngoài không tệ, nhưng mùi vị không ngon lắm, dù sao không cho bất luận gia vị gì.
Nhưng sau khi nhai vài cái nuốt xuống, Tô Hiểu ngây ngốc.
Miếng thịt cá trong miệng hắn rất mềm tươi ngon, còn có một loại hương vị nguyên thủy, đó là hương vị của thịt cá, bất luận đồ gia vị gì đều là vẽ rắn thêm chân.
Mỹ vị, phi thường mỹ vị, đây là đồ ăn ngon nhất hắn từng nếm thử.
Nuốt thịt cá xuống, Tô Hiểu nuốt nước bọt nhìn con cá lớn kia, có lẽ hắn không chỉ nhận được sức mạnh trong diễn sinh vị diện, còn có thể thưởng thức các món ăn ngon.
Sau khi hưởng thụ bữa cơm trưa vô cùng mỹ vị, mãi đến khi ăn không nổi, Tô Hiểu mới chưa hết thèm rời đi.
Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, thân phận thủ lĩnh thị vệ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra hắn sẽ lấy được, là lúc chuẩn bị ám sát quốc vương rồi.
Đó mới là nhiệm vụ cuối cùng của hắn, hiện giờ tất cả chỉ là nền.