Trần Linh uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, chào tạm biệt chú Triệu rồi rời khỏi cửa hàng.
Còn chú Triệu thì như không nghe thấy, cúi đầu lục lọi thứ gì đó trong nhà, vài phút sau ông ta lôi ra từ góc nhà một cây gậy to bằng nắm đấm, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng.
Một cơn gió lạnh lướt qua đường phố, thổi bay vài sợi tóc ít ỏi của chú Triệu cùng với chiếc khăn tắm đầy mồ hôi trên trán.
Ông ta cứ lặng lẽ ngồi đó, một tay chống gậy xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về cuối con phố giống như một vị tướng quân đầy sát khí!
Trần Linh giả vờ rời khỏi nhưng thực chất đã lén lút đi vòng qua con hẻm trở lại, hắn đứng dưới bóng cây ở góc phố, vừa hay có thể nhìn thấy toàn cảnh cửa hàng.
Vài phút sau một chiếc xe ba bánh lắc lư từ cuối đường đi tới.
Triệu Ất ngồi vắt vẻo trên xe, hai thùng muối sau lưng đã rắc hết sạch, cậu ta nghịch mấy đồng xu vừa kiếm được trong tay, cười đến nỗi khóe miệng sắp chạm tới tai.
"Hê kiếm tiền cũng không khó lắm nha."
"Anh Ất đương nhiên không khó rồi, người đạp xe cả ngày là em đây này!" Thiếu niên phía trước đứng dậy dùng sức đạp xe ba bánh, thở hổn hển nói.
"Đều là anh em cả, phân biệt gì."
Loading...
Triệu Ất lấy ra hai đồng xu từ trong lòng bàn tay nhét vào túi thiếu niên: "Nè cho mày."
Cách đó không xa chú Triệu nhìn thấy Triệu Ất chủ động sờ vào eo thiếu niên thì mí mắt không khỏi giật giật.
"Anh Ất, em đạp xe cho anh cả ngày mà chỉ cho hai đồng thôi à??" Thiếu niên trợn to mắt "Không phải anh lấy từ cục quản lý đường bộ hai mươi đồng sao!"
"Đạp xe là việc chân tay rắc muối là việc kỹ thuật đương nhiên anh phải được chia nhiều hơn."
Triệu Ất lười biếng đáp lại một câu sau đó nhảy xuống khỏi xe ba bánh, nheo mắt cười vẫy tay với thiếu niên: "Ngày mai anh đợi mày ở chỗ cũ... Nếu dám không đến, anh thấy mày một lần thì đánh một lần, hiểu chưa?"
Nói xong cậu ta nắm chặt mười tám đồng xu còn lại trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía cửa hàng nhà mình.
Thiếu niên đạp xe tức giận nhìn sang nhưng khi Triệu Ất hung dữ trừng mắt lại thì lập tức sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục đạp bàn đạp một mình về nhà.
Triệu Ất là tên côn đồ khét tiếng của phố Hàn Sương hầu như không ai trong thế hệ trẻ dám chọc vào. Thiếu niên đạp xe bị lợi dụng cả ngày cũng chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.
"Cha con về rồi!!"
Triệu Ất sải bước tay nắm chặt mười tám đồng xu, chưa bao giờ cậu ta tự tin về nhà như vậy.
Nhưng không biết vì sao vừa đến cửa tiệm đã cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Bóng dáng cầm gậy gỗ từ từ đứng dậy, bầu không khí bỗng chốc xuống tới điểm đóng băng đôi mắt giận dữ của Triệu thúc khóa chặt Triệu Ất giống như một vị tướng cầm trường thương hùng hổ đi về phía cậu ta.
"Cha... cha?" Triệu Ất nhìn thấy cây gậy theo bản năng lùi lại một bước.
"Chính là nó phải không?" Triệu thúc một ngón tay chỉ vào thiếu niên đang thở hổn hển đạp xe đi xa, tức giận đến mức run tay.
"Thằng này! Học hành không lo học cứ lén lút làm mấy trò này?!"
"Tao nói mày yêu đương đàng hoàng với con gái thì thôi đi, mày lại đi tìm con trai?"
"Con trai có thể sinh con cho mày không?! Có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Triệu không!!"
"Mày muốn tuyệt đường con cháu của tao à!!"
Triệu thúc vừa chửi ầm lên vừa cầm gậy đuổi đánh, Triệu Ất bị đánh đau đến mức kêu la thảm thiết.
Nghe tiếng chửi mắng của chú Triệu, hàng xóm nửa con phố đều dựng tai lên.
Họ tò mò vây quanh bắt đầu chỉ trỏ Triệu Ất đang bị truy đuổi, không biết nói gì với nhau mà trên mặt đều đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
【Giá trị mong đợi của khán giả +1……+1……+1……】
Cùng với tiếng kêu la của Triệu Ất, những con số trước mắt Trần Linh bắt đầu nhảy liên tục.
Nếu hắn có thể một lần nữa bước vào nhà hát trong đầu thì sẽ thấy mấy cái bóng đen "khán giả" dày đặc đang thích thú xem cảnh này, khóe miệng còn mang theo nụ cười tinh tế.
"Mâu thuẫn thì đúng... nhưng nhân vật chưa đủ." Trần Linh nhìn về phía chiếc xe ba bánh ở xa xa.
"Tiểu Lục."
Nghe thấy tiếng gọi của Trần Linh, cậu thiếu niên đang ngơ ngác hóng chuyện quay đầu lại.
"Anh Linh cũng ở đây à?"
"Hôm nay các cậu đi làm tan tuyết, Tiểu Ất cho cậu bao nhiêu tiền?"
"... Hai đồng." Nhắc đến chuyện này trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ oán giận.
"Anh ta nuốt lời vốn nói để em đạp xe, kiếm được tiền sẽ chia cho em phần nhiều, kết quả chỉ đưa có chút xíu, còn dọa em ngày mai tiếp tục làm cu li cho anh ta..."
"Em muốn trả thù cậu ta không?" Trần Linh nhìn vào mắt cậu bé: "Hay nói cách khác, em có muốn cậu ta sau này không dám bắt nạt em nữa, thậm chí gặp em còn phải đi đường vòng không?"
"Muốn!!"
"Vậy anh dạy em..."
Trong lúc hai người đang thì thầm Triệu Ất đã bị đuổi đến mệt lử.
"Cha cha đừng đánh nữa! Con thật sự không có chơi gay đâu!" Triệu Ất cuối cùng cũng phản ứng lại, liều mạng giải thích: "Con thề, Triệu Ất này từ trước đến nay chỉ thích phụ nữ! Đặc biệt là loại đầy đặn có điện nước đầy đủ..."