Gió lạnh thổi qua Trần Linh cuộn mình trong chiếc áo bông dày vừa đi về nhà vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Giá trị kỳ vọng của khán giả trên sân khấu... Mỗi lần giá trị kỳ vọng tăng lên hình như đi kèm với một sự kiện, vậy thì những sự kiện này có thể được coi là "cốt truyện" trên sân khấu không?
Những sự kiện xảy ra xung quanh mình càng thú vị thì "cốt truyện" càng hấp dẫn khán giả, từ đó nâng cao giá trị kỳ vọng?
Màn hình nói khi giá trị kỳ vọng của khán giả dưới 20% thì sự an toàn cá nhân của diễn viên sẽ không được đảm bảo...
Trần Linh không biết nguy hiểm cụ thể là gì nhưng xét từ việc "khán giả" có thể can thiệp vào thực tế ở một mức độ nhất định, có lẽ mình sẽ trở thành công cụ trút giận của họ, bị trò đùa này hại chết!
Trần Linh cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, nhưng để chứng minh thì cần phải có hành động thực tế.
"Có lẽ tôi nên thử chủ động thiết kế 'cốt truyện'."
Trần Linh lẩm bẩm một mình.
"A Linh à, ăn sáng chưa?"
Trần Linh quay đầu lại, thấy một người đàn ông đầu quấn khăn đang quạt bếp lò trong quán ăn sáng bên đường đang nhiệt tình gọi hắn.
Loading...
Nhìn thấy ông ấy một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trần Linh.
"Chưa đâu chú Triệu." Trần Linh khẽ nhếch mép đi về phía quán.
"Lại đây cho con ít sữa đậu nành với quẩy này, tối qua mưa to ẩm ướt, không ăn sáng làm ấm người là không được đâu." Chú Triệu múc một bát sữa đậu nành nóng hổi đi tới.
"Cảm ơn chú Triệu."
Trần Linh móc túi lấy ra ba đồng đưa cho chú Triệu nhưng bị chú ấy đẩy lại.
"Chú mời con ăn sáng mà chẳng lẽ còn bắt con trả tiền?"
"Đừng mà chú Triệu, tuy là hàng xóm mười mấy năm nhưng vẫn phải tính toán đàng hoàng chứ."
"Đứa nhỏ này, chú không lấy tiền của con đâu, khi nào rảnh thì kèm cặp thêm cho Tiểu Ất nhà chú học bài, chú sẽ cho cháu ăn sáng mỗi ngày." Chú Triệu cười toe toét để lộ hàm răng vàng khè.
"Cậu ấy không phải đã tốt nghiệp rồi sao? Còn cần học thêm nữa à?"
"Với số điểm đó của nó thì xin việc cũng không được, chú định cho nó học lại, không thể cứ đi làm thêm mãi được?"
"Ồ..."
"Vẫn là A Linh tốt, thông minh lại hiếu thảo, nếu một ngày nào đó Tiểu Ất có thể thi đỗ vào ngành chấp pháp như con thì chú nằm mơ cũng cười tới tỉnh rồi."
Chú Triệu thở dài: "Tiếc là thằng nhóc này không cố gắng."
Tay Trần Linh cầm đũa khựng lại, do dự một lúc rồi mới lên tiếng:
"Chú Triệu... Chú có biết vì sao Triệu Ất học kém như vậy không?"
"Hả? Vì sao?"
Trần Linh định nói gì đó nhưng lại im lặng, hồi lâu cuối cùng lắc đầu.
"Thôi chú Triệu coi như cháu chưa nói gì... Cháu đã hứa với cậu ấy sẽ giữ bí mật."
"Đừng mà!"
Tim chú Triệu đập nhanh hơn, ông tiện tay thêm cho Trần Linh một quả trứng luộc, vò đầu bứt tai,
"A Linh à, chú biết con là bạn tốt của Tiểu Ất nhưng có vài chuyện... Chú... Chú là cha nó cũng phải biết một chút chứ? Một mình chú nuôi Tiểu Ất lớn, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya kiếm tiền cho nó đi học, chỉ mong sau này nó có thể sống tốt hơn...
Nếu con biết chuyện gì nhất định phải nói cho chú biết! Chúng ta cũng đều vì nó mà..."
Thấy chú Triệu hỏi dồn dập như vậy, Trần Linh hơi xúc động, hắn đắn đo một lúc như đã quyết tâm.
"Chú Triệu nói đúng, là bạn bè, con cũng không đành lòng nhìn Triệu Ất sa đọa như vậy nữa..."
"Sa sa đọa? Nó làm sao vậy?"
"Cậu ấy đang yêu."
"Hả?" Chú Triệu sững sờ: "Thằng nhóc này còn có sức hút đó sao?"
Trần Linh thản nhiên cắn một miếng quẩy, nhẹ nhàng thốt ra ba từ:
"Với con trai."
"Nguyên tắc biên kịch nhà họ Trần" điều thứ chín -
Cốt lõi của việc sáng tạo đồng thời phát triển một cốt truyện nằm ở việc thiết lập mâu thuẫn xung đột. Nếu mâu thuẫn của câu chuyện không đủ mạnh hoặc không đủ hấp dẫn thì cứ tạo ra 'hiểu lầm' để thúc đẩy cốt truyện phát triển.
Trong đầu Trần Linh chợt lóe lên vài quy tắc mà hắn đã lén lút tổng kết khi còn là biên kịch ở kiếp trước, trong mắt thoáng qua một nụ cười.
【Độ mong đợi của khán giả +3】
【Độ mong đợi hiện tại: 32%】
Khoảnh khắc nhìn thấy hai dòng chữ này hiện lên trong cốc sữa đậu nành, Trần Linh biết mình đã đoán đúng rồi.
Biểu cảm của chú Triệu cứng đờ thấy rõ.
Ông ấy nhìn Trần Linh chằm chằm, cả người đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng rơi vào sự im lặng chết chóc...
"Chú Triệu, con đã hứa với Tiểu Ất sẽ giữ bí mật cho cậu ấy... Nhưng chú chỉ có một đứa con trai duy nhất, chắc chắn mong cậu ấy nối dõi tông đường... Hơn nữa cậu ấy cứ quấn lấy một nam sinh khác chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học."
Trần Linh thở dài "Hôm nay con còn thấy cậu ấy ngồi sau xe của nam sinh đó cười không biết vui đến mức nào..."
Cơ thể chú Triệu khẽ run lên,hai tay không nhịn được mà nắm chặt, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
"Được rồi... Chú biết rồi." Chú Triệu cố gắng nở một nụ cười trên mặt trông hơi đáng sợ: "Cảm ơn con, A Linh."
"À đúng rồi chú, chuyện này con đã hứa với Tiểu Ất sẽ giữ bí mật nên chú nhất định không được nói với cậu ấy là con nói cho chú biết..."
"Yên tâm chú biết rồi."