- Thời gian làm bài kiểm tra còn lại 15 phút.
- Bạn học nào chưa làm xong bài thi thì tranh thủ thời gian làm.
Giọng nói khàn khàn của giáo viên số học từ trên bụt giảng truyền đến.
Trong phòng học yên tĩnh, Chu Chấn theo bản năng lật bài thi trước mặt mình.
Con số, công thức, hình vẽ hình học chỉnh tề đập vào mắt, tất cả những câu trả lời đều rất sạch sẽ, hoàn toàn trống rỗng.
Anh lập tức kinh hãi, bài kiểm tra toán học còn 15 phút nữa là phải nộp bài, mà mình lại không làm một đề mục nào à?
Lần này chắc chắn sẽ thất bại tiếp rồi!
Những câu hỏi ít điểm phía trước anh không có thời gian xem, trước tiên cứ tùy tiện che lựa chọn lại một chút, trực tiếp làm những câu sau có số điểm cao hơn!
Nghĩ tới đây, Chu Chấn đang muốn bắt đầu làm bài, nhưng tìm nửa ngày, lại phát hiện trên bàn học ngoại trừ bài thi ra thì không có gì khác... Anh ta đi kiểm tra mà lại quên mang theo bút!
- Thời gian làm bài kiểm tra còn lại 5 phút.
Loading...
Chỉ có 5 phút thôi à?
Chu Chấn lo lắng nhìn về phía bạn cùng bàn bên cạnh, hạ thấp giọng xuống, nhanh chóng mở miệng nói:
- Anh Hạo, cho tôi mượn cây bút!
Nói xong, anh cũng không chờ bạn cùng bàn trả lời, rút nhanh một cây bút mực từ trong túi xách của đối phương.
Cùng lúc đó, Chu Chấn lật đến lựa chọn, nhanh chóng điền đáp án vào từng câu hỏi.
Nhưng anh vừa mới làm được mấy câu thì tiếng chuông quen thuộc đã vang lên...
Đinh Linh Linh...
- Đã đến giờ!
- Bây giờ nộp bài thi!
Nói xong, một bàn tay to lớn rơi xuống, nắm lấy bài thi trước mặt Chu Chấn, giống như sau một khắc sẽ lấy bài thi này đi.
Chu Chấn vội vàng dùng tay chặn bài thi lại, vội vàng nói:
- Thầy ơi, chờ đã!
- Em còn một câu cuối cùng chưa làm! Còn thiếu mấy bước nữa thôi!
Nói xong, anh lật bài thi đến cuối cùng, đề bài cũng không kịp nhìn, trực tiếp bắt đầu làm bài...
- Giải:...
Anh viết chữ "Giải" liên tục hai lần, nhưng không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên bài thi.
Bút hết mực!
Dưới tình thế cấp bách, Chu Chấn dùng sức vạch một cái, ngòi bút lập tức giống như lưỡi đao vạch ra một vết rách hẹp dài trên bài thi.
- Rẹt...
Vết rách trên bài thi đột nhiên mở ra, bên trong u ám thâm thúy, giống như một cái hố đen.
Vô số con số, công thức, hình vẽ hình học... Giống như hồng thuỷ vỡ đê, gào thét từ trong hố đen sâu thẳm lao ra!
...
Đinh Linh Linh...
Trong bóng tối, chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên.
Chu Chấn đột nhiên ngồi dậy.
Anh chảy đầy mồ hôi trên mặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở dốc từng hồi từng hồi.
Là mơ...
Anh đã tốt nghiệp, không cần phải thi nữa!
Đinh Linh Linh...
Chuông điện thoại di động vẫn còn tiếp tục vang lên, vô cùng giống với tiếng chuông tan học trong mơ vừa rồi.
Chu Chấn theo bản năng đưa tay lên đầu giường sờ soạng, muốn cầm điện thoại di động lên, nhưng anh sờ nửa ngày lại phát hiện không thấy điện thoại ở đầu giường.
Xung quanh anh là một mảnh tối tăm, vô cùng yên tĩnh, không nhìn thấy cái gì cả.
Chu Chấn lấy lại bình tĩnh, lập tức xoay người xuống giường, đi về phía tiếng chuông điện thoại di động truyền đến.
Anh đi đại khái hai, ba bước thì mò tới một chiếc bàn dài lạnh như băng trong bóng đêm.
Men theo mép bàn dò xét trong phút chốc, Chu Chấn rất nhanh tìm được điện thoại.
Anh cầm điện thoại di động lên, trên màn hình:
- Những dãy số không biết đang không ngừng nhảy lên.
Chu Chấn vừa muốn nghe thì chuông điện thoại lại đột nhiên dừng lại.
- Điện thoại quấy rối à?
- Trời còn chưa sáng đã bắt đầu làm việc rồi...
- Thời đại này, ngành nghề gì cũng không dễ làm mà...
Nói đùa một câu, Chu Chấn đặt điện thoại di động xuống, chuẩn bị trở về giường ngủ tiếp.
Nhưng sau một khắc, cả người anh bỗng nhiên cứng đờ!
Dưới ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại, anh nhìn thấy trên cái bàn trước mặt có một thi thể màu da trong suốt đang nằm thẳng tắp!
Thân thể của thi thể này cường tráng, lồng ngực bằng phẳng, bàn tay rộng rãi thô ráp, trải rộng vết chai, khi còn sống giống như là một người đàn ông, anh mặc quần áo lao động dính đầy dầu máy, ngực trái có một vết bánh xe mơ hồ, trên da tràn ngập tử ý, nhìn thấy mà giật mình.
Thi thể theo cổ thô ngắn lan tràn, trên cổ lại chụp vào một cái túi nhựa màu đậm, che kín khuôn mặt.
Chu Chấn đứng không nhúc nhích, mãi cho đến khi điện thoại tự động tắt màn hình, ánh sáng nhạt còn sót lại trong bóng tối biến mất, xung quanh lại chìm vào bóng tối, anh mới đột nhiên lấy lại tinh thần.
Báo cảnh sát!
Nhất định phải lập tức báo cảnh sát!
Chu Chấn nhanh chóng hiện ra điện thoại, mở khoá vân tay thất bại, nhanh chóng đổi thành tiếng gọi khẩn cấp, ngón tay hơi run rẩy lựa chọn dãy số báo cảnh sát.
Nhìn con số ngắn gọn trên màn hình, cả đầu anh giống như đột nhiên nổ tung, cơn đau đớn kịch liệt trước nay chưa từng có lập tức bộc phát, xông thẳng vào đầu óc của anh.