Trong miêu tả của Tiêu Sấm, trong đầu Tiêu Y dần dần xuất hiện một hình tượng kiên nghị, không ngừng tiến về phía trước.
Nhưng ngay sau đó, không biết vì sao, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y theo bản năng hỏi một câu: "Lữ sư huynh thì sao? Hắn cũng lợi hại như vậy sao?"
Tiêu Y vừa dứt lời, nàng liền phát hiện trên mặt thúc thúc của mình lộ ra biểu cảm táo bón.
Tiêu Sấm tức giận nói: "Hắn sao? Sau này con đến Thiên Ngự Phong, nhớ cách xa hắn một chút, đừng bị hắn lây nhiễm."
Tiêu Y tò mò: "Thúc thúc, Lữ sư huynh là người như thế nào? Sao người lại nói vậy?"
Tiêu Sấm nói: "Lười biếng, rất lười biếng, cực kỳ lười biếng."
"Tham tài, rất tham tài, cực kỳ tham tài."
Tiêu Y ngạc nhiên, không ngờ thúc thúc mình lại đánh giá Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, nàng cảm thấy lời thúc thúc mình nói hình như cũng có đạo lý.
Loading...
"Thực lực thì sao? Người nói người đi theo bên cạnh Đại sư huynh Kế Ngôn, sẽ phải thúc giục bản thân, cố gắng tiến lên, thực lực của Lữ sư huynh hẳn là rất lợi hại đi."
Tiêu Sấm càng thêm buồn bực, hắn nói: "Ngoại trừ hắn, hắn là một ngoại lệ."
"Dù sao con cũng nên nghe lời thúc thúc, sau khi bái nhập Thiên Ngự Phong, nhớ tránh xa hắn một chút là được."
Tiêu Y lại nói: "Thúc thúc, người cứ chắc chắn là con có thể bái nhập Thiên Ngự Phong như vậy sao?"
"Không phải Lữ sư huynh nói rất khó vượt qua cửa ải Kế Ngôn sư huynh sao?"
Tiêu Sấm nói: "Tiểu tử kia tuy rằng vừa lười vừa tham tài, nhưng vẫn có chút nguyên tắc, thu tiền là sẽ làm việc."
"Mà hắn lại là người hiểu rõ Kế Ngôn nhất. Cách của hắn vẫn là có ích."
"Chờ Thiều sư đệ trở về, thúc thúc dẫn con đi bái sư, dựa theo cách của hắn, khẳng định là được..."
...
Thiên Ngự Phong!
Buổi tối, Lữ Thiếu Khanh hài lòng nhìn năm trăm viên linh thạch kiếm được hôm nay, cười khẽ một tiếng, sau đó cả người liền biến mất.
Lữ Thiếu Khanh xuất hiện ở một đại sảnh toàn màu trắng.
Ở giữa đại sảnh là một cái bàn chế tạo từ ngọc thạch, trên bàn bày một tấm linh bài trống rỗng, phía trước linh bài có một lư hương.
Linh bài và lư hương cũng được chế tác bằng ngọc thạch giống như bàn.
Trừ cái đó ra, không có gì khác.
Lữ Thiếu Khanh đi tới trước bàn, ném một vạn linh thạch vào lư hương.
Lư hương chợt lóe ánh sáng trắng, linh lực bên trong linh thạch trong nháy mắt bị hấp thu, biến thành bột phấn.
Tiếp theo linh bài cũng lóe lên ánh sáng trắng, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên có chữ hiện lên.
Cuối cùng là trên bàn ngọc hiện ra hai chữ "một năm".
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy xong, thở dài, nói: "Một vạn viên linh thạch hạ phẩm đổi lấy thời gian một năm, quá đắt."
"Kiếm tiền khó khăn. Rất lâu mới tích góp đủ một vạn linh thạch, thoáng cái lại trở lại trước khi giải phóng."
Sau đó lại lắc đầu: "Haiz, không có cách nào khác, ai bảo Đại sư huynh là cái đồ biến thái, không dùng linh thạch đổi thời gian, căn bản không đuổi kịp hắn."
"May mắn sau khi xuyên qua lại nhặt được một cái nhẫn như vậy, nếu không căn bản sẽ không lăn nổi ở thế giới này."
Nói xong, liền ngồi xuống tiến hành tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh xuyên qua thế giới này vào mười tám năm trước, cơ duyên xảo hợp bái nhập môn hạ Thiên Ngự Phong.
Lại nhặt được một cái nhẫn có được phòng thời gian giống như thế giới tinh thần bên trong Long Châu.
Nhờ chiếc nhẫn kia mới làm cho hắn không lạc hậu hơn Đại sư huynh biến thái Kế Ngôn kia.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn bái nhập Thiên Ngự Phong cùng một lúc, được sư phụ Thiều Thừa nhận làm đồ đệ.
Kế Ngôn là thiên tài chân chính, thiên phú vô song, đặc biệt là thiên phú kiếm đạo.
Còn được ca ngợi là hơn một bậc so với tổ sư của Lăng Tiêu Phái.
Đồng thời Kế Ngôn là người vô cùng tiến bộ, siêng năng hiếu học.
Lúc nhập môn vẫn là một phàm nhân, lại một mạch tiến vào cảnh giới Kết Đan hậu kỳ trong mười năm.
Thiên tư xuất chúng, trên dưới Lăng Tiêu Phái không ai có thể so sánh.
Hơn một năm, trong lúc tu luyện, gần như là trong nháy mắt đã trôi qua.
Lữ Thiếu Khanh tỉnh lại, cảm thụ kết quả của tu luyện một chút.
Nói: "Haiz, một năm khổ tu, chắc là tương đương với nửa năm tu luyện của sư huynh nhỉ?"
"Một năm tu luyện, mới đột phá một cảnh giới nhỏ, thật sự là hâm mộ thiên tài mà..."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thân hình chợt lóe, xuất hiện ở trên giường.
Thời gian bên ngoài trên thực tế còn không đến một khắc.
"Đáng tiếc, chức năng này của nhẫn lại phải tạm thời cooldown một tháng."
"Nhưng mà cũng tốt, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, khổ nhàn kết hợp..."
Lữ Thiếu Khanh ngã xuống, giống như phàm nhân ngủ thiếp đi.
Đến ngày hôm sau, Lữ Thiếu Khanh tỉnh lại, đã là giữa trưa.
Lữ Thiếu Khanh rời giường, phát hiện sư phụ và Đại sư huynh còn chưa trở về.